NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 343

“Ồ, cô sợ ư?” Lâm Văn Trúc như phản ứng lại.

Bích Nhu gật đầu lia lịa.

“Vậy thì tối nay tôi đi một mình thôi, cô không cần đi theo tôi.”

Bích Nhu gật đầu thật mạnh.

Lâm Văn Trúc cười thờ ơ.

Nửa đêm, Lâm Văn Trúc cầm đèn lồng nhưng chưa đốt đèn, đi đường

đêm đến Bích Lạc Hiên, cô đẩy cửa lớn ra, rồi mới châm đèn.

Trong Bích Lạc Hiên là một mảng đen kịt, tất cả các phòng đều đóng

chặt, phòng ốc tối om như hang ổ của quái thú, tưởng như giây tiếp theo
chúng sẽ xông ra, nhào đến cắn xé người xông vào địa bàn của chúng.

Lâm Văn Trúc đi từng bước qua, đang muốn mở từng phòng vào kiểm

tra một lượt giống như trước, đột nhiên, cửa căn phòng ngoài cùng phía bên
trái đột nhiên mở ra, như có người ở bên trong kéo phật cửa ra. Không có
gió, cửa phòng không thể tự động mở.

Bước chân Lâm Văn Trúc dừng lại, cô bất giác nhìn vào căn phòng kì lạ

đó, cô ngẫm nghĩ, đi qua, trong căn phòng cửa mở không có gì vọt ra, mặc
dù động tĩnh đó khiến người ta không khỏi hoài nghi không hiểu bên trong
rốt cuộc có gì, có thứ gì muốn chạy ra ngoài.

Cô đi đến cửa, soi đèn vào, bên trong trống không.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.