NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 345

Lâm Văn Trúc thổi tắt đèn, khẽ đi đến dưới một bức tường vây, lẳng lặng

đứng, không biết đợi bao lâu, phía dưới tường cuối cùng cũng có động tĩnh.
Thì ra bức tường vây này đã sớm được thông, có một cái lỗ được phủ cỏ
dại lên, bình thường có thể dùng rơm rạ hay tảng đá che phủ, lúc cần dùng
thì chỉ cần dịch tảng đá đi là được.

Có người chui ra khỏi lỗ, mà còn không chỉ là một người.

“Bích Nhu, cô không chịu ở bên cạnh tôi, chính là để đến đây giả thần

giả quỷ?” Lâm Văn Trúc thản nhiên nhìn hai người họ, cũng mặc kệ lúc
này họ có vẻ mặt gì, tự châm đèn sáng lại.

Bích Nhu bị dọa đến sững sờ, mà cô gái khác thì muốn bỏ chạy theo bản

năng, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại, đây là phủ Thanh Sơn, cho dù
chạy thì có thể chạy đến đâu được?

“Trên đời vốn không có ma quỷ, nếu thật sự có ma quỷ, vậy nhất định là

giả thần giả quỷ.” Lâm Văn Trúc nhìn Bích Nhu, nếu tôi nói cho tam thiếu
biết tôi phát hiện gì ở Bích Lạc Hiên, hai người cảm thấy tam thiếu sẽ khen
thưởng tôi thế nào đây nhỉ! Hay cho một Bích Lạc Hiên, bị hai người biến
thành một nơi âm u tăm tối, còn truyền ra tin tức về ma quỷ nữa. Quan
trọng nhất là tam thiếu đã từng nói rồi, tam thiếu phu nhân thích yên tĩnh,
hai người thế này không phải là đang làm phiền tam thiếu phu nhân đấy
sao?”.

“Đừng… đừng nói với tam thiếu.” Bích Nhu phản ứng lại, quỳ xuống đất

ôm chân Lâm Văn Trúc. “Cầu xin cô đừng, đừng nói với tam thiếu…”.

Một cô gái khác thì đứng đờ ra, như bị dọa cho hoảng sợ, ngã xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.