NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 139

“Năm tuần, tất cả chỉ có thế. Ta truyền cho cô ấy những ký ức hạnh phúc:
một chuyến cưỡi trên vòng quay ngựa gỗ; một chú mèo con để chơi đùa;
một cuộc dã ngoại. Đôi khi ta chọn một ký ức chỉ vì ta biết sẽ khiến cô ấy
cười, và ta trân trọng biết bao tiếng cười đó trong căn phòng luôn câm lặng
này.”

“Nhưng cô ấy cũng giống cậu, Jonas ạ. Cô ấy muốn trải nghiệm mọi thứ.
Cô biết đó là trách nhiệm của mình. Và vì vậy cô ấy đã yêu cầu ta truyền
những ký ức khó khăn hơn.”

Jonas nín thở một lúc. “Ngài không truyền chiến tranh cho cô ấy đấy chứ?
Không phải chỉ sau năm tuần?”

Người Truyền thụ lắc đầu và thở dài. “Không. Ta cũng không truyền nỗi
đau thể xác cho cô ấy.

Nhưng ta đã truyền cho cô ấy sự đơn độc, và sự mất mát nữa. Ta đã truyền
ký ức của một đứa trẻ bị tách khỏi cha mẹ. Đó là lần đầu tiên. Cô ấy tỏ ra
choáng váng khi ký ức kết thúc.”

Jonas nuốt nước miếng. Rosemary, và tiếng cười của cô, dường như đang
dần trở thành hiện thực với cậu, và cậu hình dung ra cô choáng váng ngước
nhìn lên từ chiếc giường ký ức.

Người Truyền thụ tiếp tục. “Ta tìm cách sửa lại, và truyền thêm cho cô ấy
nhiều niềm vui thích nho nhỏ. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, một khi cô ấy đã
biết về nỗi đau. Ta có thể thấy điều đó trong đôi mắt cô ấy.”

“Cô ấy không đủ dũng cảm chăng?” Jonas gợi ý.

Người Truyền thụ không đáp lại câu hỏi đó. “Cô ấy khăng khăng đòi ta phải
tiếp tục, không được nương nhẹ với cô ấy. Cô ấy nói đó là bổn phận của
mình. Và ta biết, dĩ nhiên, rằng cô ấy nói đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.