NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 140

“Ta không thể ép mình phải bắt cô ấy chịu đựng nỗi đau thể xác. Nhưng ta
đã truyền cho cô ấy rất nhiều kiểu đau đớn. Cái nghèo, cái đói, và nỗi kinh
hoàng.”

“Ta phải làm vậy, Jonas ạ. Đó là công việc của ta. Và cô ấy đã được lựa
chọn.” Người Truyền thụ nhìn cậu vẻ khẩn khoản. Jonas xoa bàn tay ông.

“Cuối cùng, vào một buổi chiều, chúng ta kết thúc ngày hôm đó. Đó là một
buổi tập huấn thật khắc nghiệt. Ta đã cố kết thúc – như đã làm với cậu –
bằng cách truyền vài ký ức hạnh phúc và vui vẻ.

Nhưng những khoảng khắc tràn ngập tiếng cười đã qua đi từ lâu rồi. Cô ấy
đứng dậy rất lặng lẽ, chau mày như thể đang quyết định điều gì đó. Rồi cô
ấy tới bên và vòng tay ôm lấy ta. Cô ấy hôn lên má ta.”

Trước mắt Jonas, Người Truyền thụ chạm lên má mình, như đang hồi tưởng
lại đôi môi Rosemary chạm vào mười năm trước.

“Hôm đó cô ấy đã rời khỏi đây, khỏi căn phòng này, và không trở về nhà.
Ta được Phát thanh viên thông báo rằng cô ấy đã tới thẳng chỗ Trưởng lão
và yêu cầu được phóng thích.”

“Nhưng như thế là phạm luật! Người Tiếp nhận không thể yêu cầu được
phóng…”

“Đó là trong luật của cậu, Jonas ạ. Nhưng không có trong luật của cô ấy. Cô
ấy đã yêu cầu được phóng thích, và họ phải chấp thuận. Ta chưa từng gặp
lại cô ấy.”

Vậy ra đó là thất bại, Jonas nghĩ. Rõ ràng là nó đã khiến Người Truyền thụ
buồn sâu sắc. Nhưng dù sao thì nó cũng đâu có vẻ là một việc quá tồi tệ. Và
cậu, Jonas, sẽ không bao giờ làm điều đó – không bao giờ yêu cầu được
phóng thích, dù cho giờ đây quá trình tập huấn của cậu có trở nên khó khăn
đến mức nào. Người Truyền thụ cần một người kế tục, và cậu đã được lựa
chọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.