NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 152

“Điều tồi tệ nhất của việc giữ những ký ức không phải là nỗi đau, mà là sự
cô độc. Ký ức cần phải được chia sẻ.”

“Cháu đã bắt đầu chia sẻ chúng với ngài,” Jonas nói, cố làm ông vui hơn.

“Phải. Và có cậu ở đây với ta trong suốt hơn một năm qua đã giúp ta nhận
ra rằng mọi thứ phải thay đổi. Trong nhiều năm ta đã cảm thấy rằng chúng
nên thay đổi, nhưng điều đó dường như là vô vọng.”

“Giờ đây lần đầu tiên ta nghĩ có thể sẽ có cách,” Người Truyền thụ nói
chậm rãi. “Và cậu đã khiến ta phải chú ý đến điều đó, chỉ mới…” Ông liếc
nhìn đồng hồ, “hai tiếng trước.”

Jonas nhìn ông, và lắng nghe.

Giờ đã là đêm khuya. Họ đã chuyện trò với nhau rất lâu. Jonas ngồi, quấn
trong chiếc áo choàng của Người Truyền thụ, loại áo choàng dài mà chỉ có
Bô lão mới mặc.

Kế hoạch của họ khả thi, nhưng phần trăm thực hiện được là rất nhỏ. Nếu
thất bại, rất có thể cậu sẽ bị giết.

Nhưng thế thì sao chứ? Nếu ở lại, cuộc sống của cậu cũng không còn ý
nghĩa nữa.

“Vâng,” cậu nói với Người Truyền thụ. “Cháu sẽ làm. Cháu nghĩ mình có
thể. Dù sao cháu cũng sẽ cố. Nhưng cháu muốn ngài đi cùng.”

Người Truyền thụ lắc đầu. “Jonas,” ông nói, “cộng đồng, tất cả các thế hệ
bây giờ và trước đây, từ ngày xửa ngày xưa đều phụ thuộc vào một Người
Tiếp nhận sống ở đây để giữ cho họ những ký ức.

Trong năm qua, ta đã chuyển rất nhiều ký ức sang cho cậu, và không thể lấy
chúng lại. Không có cách nào để lấy lại khi đã truyền đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.