NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 164

đây là một trò đấu vật, trò chơi mà cả hai vẫn chơi ở nhà, với những cái cù
và tiếng cười giòn giã.

“Xin lỗi, bé Gabe,” Jonas nói. “Anh biết đã sáng rồi, và anh biết em vừa
mới tỉnh dậy. Nhưng giờ chúng ta phải ngủ thôi.”

Cậu ôm bé mới sát hơn nữa, và xoa vào cái lưng bé xíu. Cậu dịu dàng thì
thầm với Gabriel. Rồi cậu ấn tay thật mạnh và truyền một ký ức về sự mệt
mỏi sâu sắc và mãn nguyện. Sau ít phút, Gabriel gật gù và gục vào ngực
Jonas.

Hai kẻ trốn chạy cùng ngủ qua cái ngày nguy hiểm đầu tiên.

Đáng sợ nhất là những chiếc máy bay. Tới giờ, nhiều ngày đã trôi qua;
Jonas không còn biết là bao lâu nữa. Cuộc hành trình bắt đầu trở thành máy
móc: ban ngày ngủ, trốn trong những bụi rậm và cây cao; tìm nguồn nước;
tỉ mỉ chia từng mẩu thực phẩm, và thu lượm thêm những gì tìm được trên
những cánh đồng. Và đến đêm lại tiếp tục những dặm đường vô tận trên
chiếc xe đạp.

Bây giờ cơ chân của cậu đang căng như dây đàn. Chúng nhức nhối mỗi lần
cậu nằm xuống ngủ.

Nhưng chúng cũng khỏe lên, và giờ đây cậu ít phải dừng lại nghỉ hơn. Đôi
khi cậu tạm nghỉ và bế Gabriel xuống để vận động một chút, cùng nhau
chạy dọc con đường hoặc ngang qua một cánh đồng trong đêm tối. Nhưng
lúc nào cũng vậy, khi cậu trở về, buộc đứa bé ngoan ngoãn vào ghế rồi trèo
lên xe, đôi chân cậu lại sẵn sàng.

Vậy là bản thân cậu đã có đủ sức mạnh, và không cần tới ký ức mà đáng ra
Người Truyền thụ đã cung cấp nếu họ có thời gian.

Nhưng khi những chiếc máy bay tới, cậu ước giá mà cậu đã được nhận lòng
dũng cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.