NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 166

Khi đạp xe trong đêm, giờ đây qua những vùng đất hoang vắng, cộng đồng
đã ở xa phía sau và không có dấu hiệu sinh hoạt của con người ở xung
quanh hay phía trước, cậu luôn phải cảnh giác, tìm kiếm nơi trú ẩn gần nhất
nếu tiếng động cơ lại tới.

Nhưng những chiếc máy bay đã ít xuất hiện hơn. Chúng tới bớt thường
xuyên hơn, và khi tới thì không bay chậm như trước nữa, như thể cuộc tìm
kiếm giờ đây chỉ được chăng hay chớ. Cuối cùng cũng đến lúc suốt một
ngày đêm chúng không hề xuất hiện.

Chương 22

Giờ đây, quanh cảnh trước mắt cậu đang dần thay đổi. Sự thay đổi diễn ra
tinh tế, ban đầu khó nhận thấy. Con đường như hẹp lại và gồ ghề hơn, rõ
ràng không còn có các đội làm đường chăm nom nữa. Đột nhiên việc giữ
thăng bằng trở thành khó khăn khi bánh trước liên tục nảy trên sỏi đá và
những cái rãnh trên đường.

Một tối, chiếc xe thình lình nảy xóc lên khi gặp một tảng đá, cú dừng đột
ngột đã làm cậu văng ra khỏi xe. Theo bản năng, Jonas vội chộp lấy
Gabriel; bé mới vẫn được buộc chặt trên ghế và không hề bị đau, chỉ đang
sợ hãi vì chiếc xe đồ nghiêng sang một bên. Nhưng còn Jonas thì một bên
mắt cá chân bị sai, đầu gối bị dập và trầy xước và máu đang rỉ ra từ vết rách
ở quần. Dù đau đớn, cậu vẫn gượng đứng dậy, dựng xe và vỗ về Gabe.

Dù còn lưỡng lự, giờ đây cậu bắt đầu đạp đi cả ban ngày. Cậu đã quên đi
nỗi sợ hãi về những kẻ truy lùng, những kẻ dường như đã trôi dần vào dĩ
vãng. Nhưng giờ đây lại có những nỗi sợ hãi mới; quang cảnh xa lạ này
chứa đầy những hiểm họa giấu mặt, chưa từng biết tới.

Cây cối mỗi lúc một dày hơn, cánh rừng hai bên đường tối và rậm rạp đầy
bí hiểm. Những con suối xuất hiện nhiều hơn và cả hai thường xuyên dừng
lại uống nước. Jonas cẩn thận rửa sạch vết thương ở đầu gối, cậu nhăn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.