NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 168

mười hai năm sống trong cộng đồng, cậu chưa từng được cảm nhận niềm
hạnh phúc mạnh mẽ từ những khoảnh khắc giản dị đến thế.

Nhưng trong cậu cũng đang hình thành những nỗi sợ hãi dữ dội. Và dai
dẳng nhất trong những lo sợ mới này là nỗi sợ sẽ chết đói. Giờ đây, chúng
đã bỏ lại rất xa những cánh đồng lương thực phía sau, gần như không thể
kiếm được thức ăn nữa. Chúng đã ăn hết chỗ khoai tây và cà rốt ít ỏi dành
dụm được từ đồng ruộng cuối cùng mà chúng đi qua, và giờ cả hai lúc nào
cũng đói. Jonas quỳ gối bên một con suối và cố gắng một cách vô ích bắt cá
bằng tay. Tức tối, cậu quăng bừa đá xuống nước, dù ngay khi đó đã biết rõ
rằng làm thế là vô ích. Cuối cùng, trong tuyệt vọng, cậu quấn những sợi vải
rút từ chăn của Gabriel quanh một đoạn que cong làm lưới.

Sau vô số lần nỗ lực, lưới của cậu đã tóm được hai con cá màu bạc đang
nhảy tanh tách. Jonas cẩn thận lạng chúng thành từng miếng bằng một viên
đá sắc rồi cả cậu và Gabriel cùng ăn những rẻo thịt sống ấy. Chúng ăn một
vài quả mận rừng, và cố gắng bắt một con chim nhưng thất bại.

Đêm đến, khi Gabriel đã ngủ say bên cạnh, Jonas vẫn thức vì cơn đói hành
hạ. Cậu nhớ về cuộc sống ở cộng đồng với những bữa ăn được đưa tới từng
nhà mỗi ngày.

Cậu cố gắng sử dụng năng lực về ký ức đang ngày một yếu đi của mình để
tái tạo những bữa ăn, và triệu được những mảnh ngắn trêu ngươi về những
buổi tiệc tùng với những tảng thịt nướng lớn, bữa tiệc sinh nhật có bánh
ngọt với lớp kem dày, những lùm cây lúc lỉu quả chín còn ấm hơi nắng và
ướt sương, chỉ việc hái và ăn.

Nhưng khi những ký ức thoáng qua đó tắt đi, cậu chỉ còn lại cảm giác trống
rỗng đau đớn, gặm nhấm. Jonas chợt nhớ lại đầy mỉa mai cái lần từ thời thơ
ấu khi cậu bị kỷ luật vì đã dùng sai một từ: “chết đói”. Con chưa từng bị
chết đói, cậu được dạy như thế. Và sẽ không bao giờ chết đói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.