NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 171

Jonas uể oải ngồi lên xe. Trước mặt cậu là một sườn đồi khá dốc. Trong
điều kiện tốt nhất, việc leo được lên đó đã là rất gian nan. Còn giờ đây, lớp
tuyết đang dày lên nhanh chóng đã che phủ lối đi hẹp khiến cho việc đó trở
thành vô vọng. Đôi chân tê cóng và kiệt quệ của cậu gắng sức nhấn bàn
đạp, bánh xe trước chỉ nhúc nhắc tiến lên chút xíu rồi dừng hẳn. Chiếc xe
không thể đi được nữa.

Cậu xuống xe và để mặc nó đổ xuống tuyết. Trong thoáng chốc, cậu nghĩ sẽ
đơn giản biết bao nếu cậu cũng thả mình bên chiếc xe, cả cậu và Gabriel
cùng chìm vào lớp tuyết mềm mại, đêm tối mịt mùng và giấc ngủ ấm nồng
êm ái.

Nhưng cậu đã tới được tận đây. Cậu phải tiếp tục tiến lên.

Giờ đây, những ký ức đã bị bỏ lại phía sau, thoát khỏi sự bảo vệ của cậu và
trở về với mọi người trong cộng đồng. Có còn chút gì đọng lại chăng? Liệu
cậu còn dựa nổi vào chút hơi ấm cuối cùng? Liệu cậu có còn đủ sức lực để
Truyền thụ? Gabriel liệu còn có thể Tiếp nhận?

Cậu ấn đôi tay vào lưng Gabriel và cố gắng nhớ về ánh nắng. Trong giây
lát, dường như không có gì tới với cậu, dường như năng lực của cậu đã cạn
kiệt. Rồi đột nhiên nó khẽ lóe lên, cậu cảm thấy những luồng nhiệt mảnh
đang len lỏi dần qua đôi chân lạnh cóng của mình. Cậu cảm thấy mặt mình
nở ra và lớp da căng lên vì lạnh ở tay đang dần giãn ra. Trong tích tắc, cậu
thấy muốn giữ lại cảm giác ấy cho riêng mình, được tắm trong nắng, không
bận tâm đến một thứ gì hay một người nào khác.

Nhưng khoảnh khắc ấy nhanh chóng qua đi và thay vào đó là một sự thôi
thúc, một nhu cầu, một khao khát nồng nhiệt được sẻ chia hơi ấm cho người
cuối cùng cậu còn có để yêu thương. Với một cố gắng khiến cậu phát đau,
cậu lấy hết sức truyền ký ức về hơi ấm vào thân thể nhỏ bé đang run rẩy
trên tay cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.