Chương 8
Khán gi ả rõ ràng là không thoải mái. Họ vỗ tay tán thưởng Nhiệm vụ cuối
cùng; nhưng tiếng vỗ tay thật rời rạc, không còn là sự cộng hưởng của niềm
hân hoan chung. Họ đang xì xào đầy bối rối.
Jonas giơ hai tay lên và vỗ, nhưng đó chỉ là một cử chỉ vô thức và vô nghĩa
mà cậu thậm chí còn không nhận ra. Tâm trí cậu đã tắt đi tất cả mọi cảm
xúc trước đó: dự đoán, hưng phấn, hãnh diện, và thậm chí cả niềm hạnh
phúc đang ở giữa những người bạn của mình. Giờ cậu chỉ thấy bẽ mặt và
kinh sợ.
Trưởng lão chờ cho đến khi tiếng vỗ tay không thoải mái lắng xuống. Rồi
bà lại cất lời.
"Tôi biết," bà nói bằng giọng hòa nhã và vang vọng, "mọi người đều rất lo
lắng. Rằng mọi người cảm thấy tôi đã phạm sai lầm."
Bà mỉm cười. Nhờ câu nói ôn hòa của bà, cộng đồng đã an tâm hơn một
chút và có vẻ như dễ thở hơn. Không khí thật tĩnh lặng.
Jonas ngước lên.
"Tôi đã khiến các bạn lo lắng," bà nói. "Tôi gửi lời xin lỗi tới toàn thể cộng
đồng của mình." Giọng bà tràn ngập đám đông.
"Chúng tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà," tất cả đồng thanh nói.
"Jonas," bà nói, nhìn xuống phía Jonas, "ta gửi lời xin lỗi riêng cháu. Ta đã
khiến cháu phải đau khổ."
"Cháu chấp nhận lời xin lỗi của bà," Jonas run rẩy trả lời.
"Nhờ cháu lên sân khấu bây giờ."
Sáng sớm hôm đó, khi đang mặc đồ trong nhà ở, cậu đã tập dáng đi vui vẻ,
tự tin và hy vọng sẽ đi lên sân khấu như thế khi tới lượt. Nhưng bây giờ tất