NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 89

huấn đầu tiên của họ. Tất cả cùng nói một lúc, chen ngang lẫn nhau, vội
vàng thực hiện lời xin lỗi bắt buộc vì đã cướp lời của bạn, rồi lại quên bẵng
mất trong sự phấn khích muốn diễn tả những trải nghiệm mới.

Jonas lắng nghe. Cậu ý thức rất rõ về lời cảnh báo của mình, không được
nói về đợt tập huấn. Nhưng dù sao thì điều đó cũng là không thể. Chẳng có
cách nào diễn tả với các bạn những gì cậu đã trải qua trong phòng Nhà
Chái. Làm sao có thể miêu tả một cái xe trượt tuyết và không nói đến một
ngọn đồi và tuyết; và làm sao có thể miêu tả một ngọn đồi và tuyết cho
những người chưa từng có cảm giác về độ cao hay gió hay cái lạnh như tơ
thần diệu đó?

Kể cả đã được huấn luận nhiều năm để lĩnh hội tính chính xác ngôn từ, như
tất cả chúng đã trải qua, thì liệu có thể dùng từ nào để diễn tả cho người
khác cùng nếm trải được ánh nắng?

Vậy nên Jonas ngồi yên và lắng nghe một cách yên ổn.

Sau khi tan trường, cậu lại đạp xe cùng Fiona đến Nhà Dưỡng lão.

"Hôm qua tớ tìm cậu suốt," cô nói, "để rủ cậu cùng về. Xe đạp của cậu vẫn
ở đó, nên tớ đã đợi thêm một lúc. Nhưng rồi tớ đành phải về vì đã muộn."

"Xin lỗi vì đã để cậu đợi," Jonas nói.

"Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu," cô trả lời tức khắc.

"Tớ ở lại lâu hơn mình tưởng," Jonas giải thích.

Cô lặng lẽ đạp xe, và cậu biết rằng cô muốn cậu giải thích vì sao. Cô muốn
cậu kể về ngày tập huấn đầu tiên. Nhưng nếu hỏi sẽ bị liệt vào sự khiếm
nhã.

"Cậu đã thực hành rất nhiều giờ tình nguyện với Người Già," Jonas nói, cố
đổi chủ đề. "Chắc chẳng còn mấy điều mà cậu không biết nhỉ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.