NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - Trang 158

có thể quay lại đây. Vì thế anh vòng xe lại. Thế là ông ta lại xuất hiện đằng
sau anh. Anh cứ lái xe chầm chậm với tốc độ mười dặm một giờ thì ông ta
phóng vượt qua.

Một buổi sáng khác, chúng tôi thức dậy thì thấy những chiếc bánh xe của
Steve đã bị tháo rời và chúng tôi buộc phải giấu chiếc xe ở một con phố
khác. Rõ ràng cuộc sống của chúng tôi không thể tiếp diễn theo cách này
được.

Một hôm, có tiếng gõ cửa, tôi ra mở thì thấy em trai tôi Dan đang đứng đó.
Tôi không hề nhìn thấy nó kể từ khi tôi quyết định chống lại Richard. Hồi
ấy, thằng bé chỉ khoảng mười bốn tuổi.
- Có chuyện gì vậy Dan? - Tôi hỏi.
- Cha muốn chị trả cho ông ấy toàn bộ đồ trang sức. Thằng bé bảo tôi.
- Được thôi, em - Tôi nói, không một chút miễn cưỡng - Em có muốn vào
đây chờ trong lúc chị lấy đồ không?
Dan lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi nghĩ chắc “Git ngu
ngốc" đang theo dõi thằng bé từ chiếc xe của ông ta đỗ ở đâu đó. Tôi rất
hăng hái khi được thoát khỏi bất cứ thứ gì có liên quan tới ông ta, tôi thu
thập tất cả những gì ông ta và mẹ từng tặng tôi những dịp sinh nhật hay
giáng sinh với một niềm hạnh phúc.
- Hãy bảo với ông ta rằng ông ta có thể lấy lại tất
cả. Tôi vừa nói vừa đưa cho Dan - Bởi vì chị không
muốn giữ chúng thêm một phút nào nữa - Tôi ngạc
nhiên vì lòng dũng cảm của mình khi dám nói ra
những điều như vậy.
- Em thực sự nhớ chị - Dan lặng người đi.
- Chị vẫn rất yêu em, Dan ạ - Tôi nói rồi hôn thằng bé một cách âu yếm –
chị cũng rất nhớ em, chị xin lỗi về tất cả những chuyện này, nhưng đây
không phải lỗi của chị.
Dan cố kìm để không bật khóc. Nó không muốn
cha nó nhìn thấy nó khóc khi quay trở lại xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.