NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - Trang 18

rằng chắc hẳn tôi đã nghe lỏm thấy điều gì đó, nên tôi biết rằng những lời
nói đó chỉ là dối trá. Tôi biết họ đang sắp sữa chia rẽ chúng tôi và điều đó
làm trái tim tôi tan nát: Tôi đã từng căm thù cái trại tế bần này nhưng ít
nhất ở đó tôi cũng còn có Jimmy. Nhưng giờ đây tôi đang sắp phải chuyển
đến nơi mà những điều tồi tệ hơn sẽ xảy ra, và tôi thậm chí còn không có
Jimmy ở bên để ôm ấp, vỗ về và chia sẻ.
Nhưng tôi không hề nói với mẹ bất kỳ điều gì đang diễn ra trong tâm trí
mình. Tôi chỉ nói với bà rằng tôi đang rất mong chờ được trở về nhà bởi vì
tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của bà. Từ khi Jimmy và tôi bị
chia rẽ, tôi thường cố gắng liên lạc, giao tiếp với em bằng ngoại cảm bất cứ
khi nào tôi được ở một mình . Tôi có một cái bớt trên cánh tay và tôi đã cố
bắt mình tin rằng lối cái bớt đó mang hình giống như chữ "J", vì vậy tôi cứ
nhìn chăm chú vào đó và cố gắng nói chuyện với Jimmy bằng trí não, nói
với em rằng phải cố gắng để trở thành một cậu bé tốt và hứa với rằng chẳng
bao lâu nữa tôi sẽ đến thăm cậu, kể với cậu tất cả những gì đã xảy đến với
tôi. Nhưng thực tế là từ đó cho tới khi chúng tôi trưởng thành, chúng tôi
không hề gặp lại nhau một lần nào cả. Tuy nhiên, ở vào thời điểm đó, cách
giao tiếp bằng ngoại cảm với Jimmy mà tôi tự huyễn hoặc mình cũng giúp
tôi thanh thản chút ít bởi vì tôi nghĩ rằng mình vẫn còn liên lạc được với
cậu em trai.
Sau Pete, mẹ và Richard còn có thêm ba cậu con trai khác nữa, gần như
mỗi năm một đứa, nhưng không đứa nào có thể thay thế được Jimmy trong
lòng tôi. Tôi phải giữ kín những tình cảm với Jimmy, tôi không bao giờ
được phép nói chuyện về cậu, phải coi cậu như thể chưa từng tồn tại trong
cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tôi còn có vô số những bí mật kiểu như
vậy. Tôi không bao giờ được phép nói với bất cứ ai rằng Richard là cha
dượng chứ không phải cha đẻ của tôi mặc dù chắc hẳn bất kỳ người hàng
xóm nào cũng biết được sự thật đó. Bốn đứa em cùng mẹ khác cha của tôi
không bao giờ nhận ra rằng tôi không phải là người chị ruột của chúng cho
tới khi tôi hai mươi tuổi và những chứng cứ tại phiên toà phơi bày mọi việc
ra ánh sáng. Tôi cũng không bao giờ được phép liên lạc với bất cứ người họ
hàng nào thuộc đằng cha đẻ tôi như thể họ không hề tồn tại. Và vì vậy, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.