NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - Trang 80

- Con muốn ăn sáng không? - Ông ta hỏi.
Tôi gật đầu, trong lòng vẫn phân vân không biết nên phản ứng như thế nào
trước tất cả những chuyện này. Được phép ngủ dậy trễ và sau đó lại được
Richard phục vụ bữa sáng quả là những điều tôi chưa từng thấy. Tôi vẫn
nghĩ rằng chắc hẳn sau đó sẽ phải có điều gì đó kinh khủng xảy ra với tôi,
nhưng cả ngày hôm đó, tôi vẫn được phép ngồi chơi, không phải làm bất kỳ
điều gì cả. Cuối cùng, tôi tự nhủ có lẽ mình cũng bị bầm tím giống như mẹ
bởi vì trước đây Richard thường cho tôi nghỉ học khi ông ta đã hành hạ tôi
quá tay và để lại những dấu vết dễ nhận thấy trên cơ thể tôi. Dù vậy, tôi
cũng chẳng có cách nào để kiểm tra xem những vì tôi nghi ngờ có đúng hay
không bởi vì chiếc gương duy nhất trong nhà được đặt ở trong phòng của
mẹ tôi nên tôi chỉ có thể nhìn mình trong gương những lúc tôi đi hút bụi
hoặc vào phòng bà lấy đồ đi giặt.
Mặc dù tôi không phải đến trường trong vòng một tuần lễ, nhưng mẹ và
Richard cuối cùng chắc đã mệt mỏi vì phải đối xử tốt với tôi nên ngay ngày
hôm sau, tôi đã phải trở lại với vô số những công việc nhà. Tôi không hề
nói một lời nào ngoại trừ vài từ "vâng", "không", "con cám ơn" trong vài
ngày liền cho tới khi Richard cảm thấy quá ngán ngẩm và mắng tôi là đồ
"con lừa khó chịu”. Thế là và mọi chuyện lại trở về tình trạng ban đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.