NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 117

Leamas hỏi nhanh:
- Anh muốn nói cái quái gì vậy?
- Tôi muốn nói rằng, trái với bất cứ gì Peters đã bảo anh, anh không đi về
phía Đông. Rất tiếc.
Giọng y có vẻ thích thú. Leamas quay lại Peters:
- Có đúng không? Có đúng không? Anh hãy cho tôi biết ngay
Peters gật đầu:
- Phải, tôi chỉ là người trung gian. Chúng tôi bắt buộc phải làm thế. Tôi chỉ
còn biết xin lỗi anh
- Tại sao?
Fiedler chen lời:
- Fouce majeure cuộc thẩm vấn sơ khởi xảy ra ở miền Tây, nơi chỉ có một
toà đại sứ mới có thể dàn xếp sự móc nối cần thiết. Cộng Hoà Dân Chủ
Đức Quốc lại không có toà đại sứ nào ở phía Tây. Chưa có ban liên lạc của
chúng tôi, do đó đã sắp đặt cho chúng tôi được hưởng các phương tiện liên
lạc và đặc miễn mà hiện thời chúng tôi chưa có.
Leamas rít lên:
- Khốn nạn. Anh là một tên khốn nạn bẩn thỉu. Anh biết rõ tôi sẽ không đủ
tin tưởng để hợp tác với cơ quan thối nát của anh chứ gì? Đó là lý do anh
đã dùng một người Nga.
- Chúng tôi phải nhờ đến toà đại sứ Nga ở La Haye. Chúng tôi còn làm gì
khác hơn được? Cho tới lúc đó, đây chỉ là việc riêng của chúng tôi. Chuyện
rất hợp lý. Chúng tôi cũng như bất cứ ai khác đều không thể biết rằng
người của anh ở Anh quốc lại tìm theo anh nhanh thế.
- Không biết à? Ngay cả khi chính các anh mách họ về tôi? Không phải
chuyện đã xảy ra như vậy hay sao, Fiedler. Hừ, không lẽ không phải?
Control đã bảo: Phải luôn luôn tỏ vẻ khinh ghét bọn chúng. Như thế chúng
mới quý những gì chúng sẽ khai thác được ở anh.
Fiedler đáp gọn:
- Đó là điều phi lý.
Liếc về phía Peters, y nói thêm điều gì đó bằng tiếng Nga. Peters gật đầu
đứng lên, y nói với Leamas:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.