NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 130

- Anh không bao giờ thảo luận về nhân sinh quan với họ à?
- Không. Chúng tôi không phải là người Đức.
Chàng ngập ngừng rồi nói tiếp một cách mơ hồ:
- Tôi đoán rằng họ không thích Cộng Sản.
- Như thế, chẳng hạn, có thể biện minh cho sự tước đoạt sinh mạng hay
không? Có thể biện minh cho quả bom nổ tung trong một nhà hàng đông
người, cho mức tổn thất điệp viên của các anh, cho tất cả mọi chuyện khác
hay không?
Leamas nhún vai:
- Có lẽ hơi khó
Fiedler tiếp lời:
- Chắc anh hiểu, với chúng tôi thì biện minh được. Chính tôi sẽ đặt một quả
bom trong quán ăn nếu việc này giúp chúng tôi tiến xa hơn trên con đường
đã định. Về sau tôi mới tính toán lại – bao nhiêu tính mạng của đàn bà và
trẻ con để đổi lấy một đoạn đường được bao nhiêu. Nhưng những tín đồ
Thiên chúa giáo – trong một xã hội Thiên chúa giáo như xã hội của anh –
các anh không tính toán được như vậy.
- Tại sao không? Họ cũng phải tự vệ lấy thân chứ?
- Nhưng các anh tin tưởng vào sự bất khả xâm phạm của nhân mạng. Các
anh tin rằng mỗi người có một linh hồn có thể được cứu vớt. Các anh tin
tưởng ở lòng hy sinh.
- Tôi không biết và cũng không cần biết
Rồi Leamas nói thêm:
- Stalin cũng thế chứ
Fiedler mỉm cười, y nói như nói với chính mình:
- Tôi thích người Anh. Ba tôi cũng vậy, ông ấy cũng thích người Anh.
Leamas nói:
- Tôi rất sung sướng được nghe anh nói điều đó.
Sau đó hai người lại im lặng. Họ ngừng bước trong lúc Fiedler mời Leamas
một điếu thuốc lá và châm thuốc cho chàng.
Lúc này họ đang leo dốc, Leamas thích lối vận động này, tiến tới bằng
những bước dài, vai đưa về phía trước. Fiedler đi theo, nhẹ nhàng, nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.