NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 148

thể nhận lời hay không, và chúng tôi sẽ cho đồng chí biết thêm chi tiết.
Càng đọc nàng càng thấy lạ kỳ. Mở đầu bằng một sự thông báo ngắn ngủi
như vậy, sao họ có thể biết nàng có thể rời khỏi thư viện ? Rồi nàng ngạc
nhiên nhớ ra Ashe đã hỏi nàng trong những ngày nghỉ nàng làm gì, năm
nay đã xin nghỉ phép chưa, và có phải loan báo gì nhiều nếu muốn xin nghỉ
không. Sao họ không cho nàng biết nbững người được chọn kia là ai ? Có
lẽ không có lý do nào đặc biệt khiến họ phải cho biết, nhưng không cho biết
thì có vẻ kỳ lạ làm sao ấy. Lá thư lại dài quá. Ở Trung Ương họ thường khó
khăn về việc dung thư ký đến nỗi họ thường viết thư ngắn, hoặc nhờ các
đồng chí gọi điện thoại. Thư này quá đặc biệt, đánh máy quá khéo, chắc đã
không được thực hiện từ Trung Ương. Nhưng nó được ký bởi Uỷ viên Văn
Hoá; đúng là chữ ký của ông ta, không thể nghi ngờ gì được. Nàng đã nhìn
thấy dạng chữ ký này ở cuối các thông báo hàng trăm lần. Và lá thư lại có
vẻ vụng về, nửa thư lại nửa tôn giáo mà nàng đã quen dù không thích. Nói
rằng nàng có hồ sơ tốt về việc kích động quần chúng khu phố thì thật là
ngốc. Nàng không có tài đó. Thật tình nàng ghét loại công việc đó của
Đảng – nói vào các loa phóng thanh ở cổng nhà máy, bán báo Công nhân
tại góc đường, đi gõ cửa từng nhà vào những kỳ bầu cử địa phương. Chỉ có
công tác cổ vũ hoà bình mới không khiến nàng khó chịu, vì đối với nàng nó
có một ý nghĩa. Mình có thể nhìn vào những đứa trẻ trên đường phố khi
mình đi ngang, nhìn vào những người mẹ đẩy những chiếc xe trẻ con,
những người già nua đứng ở cửa, và mình có thể tự bảo : “ Mình đang làm
điều này cho họ”. Đó mới thật là đấu tranh cho hoà bình.
Nhưng nàng chưa hề trông thấy cảnh tranh đấu giành phiếu và giành bán
nhật báo như thế. Nàng nghĩ có lẽ bởi vì nó khiến chúng hiện nguyên hình.
Thật dễ dàng khi có chừng chục người tụ họp trong một buổi họp Phân bộ
để tái lập thế giới, bước đi trong hàng ngũ tiến phong của xã hội chủ nghĩa
và nói chuyện về sự tất yếu của lịch sử. Nhưng sau đó nàng lại phải đi ra
phố với một chồng nhật báo Công nhân, thường phải đợi một hai tiếng
đồng hồ mới bán được một số. Có đôi lần nàng bịp, cũng như các người
khác đã bịp, tự mình mua độ chục số đề thoát nợ mà về nhà. Trong buổi
họp kế tiếp họ sẽ khoe khoang về chuyện đó – quên mất là chính họ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.