NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 153

túi áo vét. Chàng thật bình tĩnh, gần như thư thái vì sắp được hành động,
nhưng tâm trí đang nhớ lại chuyện đã qua. “Anh gần như luôn luôn có một
vũ khí : một cái gạt tàn thuốc, vài đồng tiền, cây bút máy, bất cứ gì đâm
hoặc chặt được”. Đó là châm ngôn của anh chàng trung sĩ nhỏ người dễ
tính ở căn nhà gần Oxford hồi chiến tranh. “Đừng bao giờ dùng hai tay một
lúc, dù có một con dao, cây gậy hay khẩu sung, để tay trái tự do và giữ nó
ngang bụng. Nếu không tìm được thứ gì để đánh, hãy xoè tay, ngón cái
gồng cứng lại”. Cầm hộp quẹt trong lòng bàn tay phải, chàng xoay dọc và
bóp nát nó sao cho cạnh sắc nhọn của hộp quẹt thò ra giữa các kẽ ngón tay.
Đoạn chàng nhích người đi sát cho đến khi gặp một cái ghế mà chàng biết
nó ở góc phòng. Bây giờ thì bất chấp tiếng ồn, chàng xô cái ghế ra giữa
phòng. Vừa lùi lại, vừa đếm số bước, chàng đứng ở góc hai bức tường. Lúc
đó chàng nghe cánh cửa phòng ngủ của chàng bật tung ra. Chàng cố nhận
rõ cái hình người chắc phải đứng ở ngưỡng cửa nhưng ngay cả từ phía
phòng chàng cũng không có ánh sáng. Bóng tối thật dày đặc. Chàng không
dám tiến tới để tấn công, vì cái ghế lúc này đang nằm giữa phòng. Nó là lợi
điểm chiến thuật của chàng, vì chàng biết nó nằm đâu, còn chúng thì
không. Chúng sẽ phải tiến lại chàng, nhất định như thế, chàng không thể để
chúng đợi đến khi bọn tăng viện phía ngoài tìm đến chỗ bật điện và vặn đèn
lên. Chàng rít lên bằng tiếng Đức :
_Nào, nhào tới đi, bọn khốn kiếp. Tao ở đây này, trong góc. Tới đây bắt tao
đi, xem thử có nổi không ?
Không có một cử động, không có một âm thanh.
_Tao đây này, bọn mày không thấy được sao ? Chuyện gì thế ? Chuyện gì
vậy các con, tới đi xem thử có nổi không ?
Rồi chàng nghe một tiếng chân bước tới, và một bước khác theo sau, kế đó
là tiếng chửi thề của một gã đàn ông vấp phải cái ghế, và đó là dấu hiệu
Leamas đang chờ đợi. Liệng hộp quẹt đi, chàng từ từ và cẩn thận bò tới
từng bước, tay trái giơ ra như một người giơ tay gạt các cành cây nhỏ trong
rừng, đến khi chàng chạm rất nhẹ vào một cánh tay và cảm thấy lớp vải ấm
nham nhám của một bộ quân phục. Cũng vẫn với bàn tay trái, Leamas vỗ
vào cánh tay đó hai lần, hai cái vỗ rõ rệt, và nghe một giọng sợ hãi thì thầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.