NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 218

em đã nghe quá nhiều đoán biết quá nhiều. Dầu sao, Fiedler là kẻ vô tội kia
mà? Nhưng hắn lại là người Do-thái.
Nàng tiếp, giọng đầy khích động:
- Vì vậy không phải là chuyện quan trọng cho lắm chứ gì?
Leamas chận lời nàng:
- Thôi mà, anh xin em!
- Thật kỳ lạ vì Mundt đã để cho em đi, dù y thương thảo với anh.
Nàng có vẻ trầm ngâm.
- Bây giờ em là một mối nguy, phải không? Em muốn nói khi mình về Anh
Quốc: một đảng viên là lại biết tất cả chuyện này… Y để cho em đi thật
không hợp lý một chút nào.
Leamas trả lời:
- Anh có cảm tưởng y sẽ dùng sự tẩu thoát của mình để chứng tỏ với Chủ
Tịch Đoàn rằng còn những Fiedler khác trong cơ quan của y cần phải bị
triệt hạ.
- Và những người Do-thái khác?
Leamas trả lời một cách lạnh nhạt:
- Y lại có thêm cơ hội củng cố địa vị.
- Bằng cách giết thêm những người vô tội? Hình như điều đó không làm
cho anh áy náy bao nhiêu.
- Dĩ nhiên là anh áy náy. Nó khiến anh muốn phát bệnh vì nhục nhã và tức
giận và… Nhưng anh đã được nuôi dưỡng trong một tinh thần khác anh
không thể nhìn mọi sự toàn một màu trắng hay đen. Những kẻ chơi trò này
đều phải chịu mạo hiểm. Fiedlier đã thua và Mundt đã thắng. Luân-Đôn đã
thắng – đó là điểm chính yếu. Thật là một điệp vụ nhơ nhuốc, thối tha.
Nhưng nó thành công, và đó là quy luật duy nhất.
Trong lúc nói, chàng dần dần lên giọng, cho tới cuối cùng chàng gần như
hét vang.
Liz cũng lớn tiếng:
- Anh đang cố tự thuyết phục mình. Họ đã hành động một cách ác độc. Sao
anh có thể đan tâm giết Fiedler? Alec, y là người tốt; em biết chắc. Còn
Mundt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.