NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 43

cạo? Vì một lý do mơ hồ, nàng cảm thấy sợ. Có những thứ lặt vặt biến mất
khỏi phòng - đồng hồ và cái máy thu thanh xách tay rẻ tiền thường để trên
bàn. Nàng muốn hỏi nhưng không dám. Nàng đã mua vài quả trứng và thịt
heo và nàng nấu bữa tối trong khi Leamas ngồi trên giường hút thuốc liên
miên. Khi bữa ăn sẵn sàng, chàng vào bếp và trở lại với một chai vang đỏ.
Chàng hầu như không nói gì suốt bữa ăn và nàng nhìn chàng, nỗi sợ hãi của
nàng tăng dần cho đến khi nàng không chịu nổi nữa và nàng bật khóc.
- Alec, ồ Alec,… chuyện gì vậy? Mình sắp xa nhau rồi phải không anh?
Chàng đứng dậy, rời khỏi bàn, cầm tay nàng và hôn theo cách mà chàng
chưa hề làm và nói với nàng một cách dịu dàng một lúc lâu, kể cho nàng
nghe những điều nàng chỉ hiểu một cách mơ hồ. Nàng chỉ nghe được một
nửa vì suốt câu chuyện nàng biết đã đến lúc chấm dứt và không còn gì quan
trọng nữa. Chàng nói:
- Mình phải chia tay, Liz à. Đừng theo anh. Đừng nữa.
Liz gật đầu và khẽ nói:
- Như mình đã hứa với nhau.
Nàng cảm ơn cái lạnh cắt da ngoài đường và bóng tối đã che giấu những
dòng lệ cho nàng.
Mãi sáng hôm sau, một ngày thứ bảy, Leamas mới hỏi mua chịu ở quán bán
tạp hoá. Chàng hỏi với vẻ vụng về, theo một cách không tính sẵn trước để
có thể thành công. Chàng gọi mua đến năm sáu món đồ - tất cả không quá 1
Anh Kim và khi người ta gói lạ bỏ vào bao chàng mới nói:
- Ông hãy gửi hoá đơn đến nhà tôi.
Gã chủ tiệm tạp hoá gượng mỉm cười và bảo:
- Tôi e không thể được.
Không có chữ “thưa ông” đi kèm theo đó.
- Sao lại không?
Leamas hỏi và những người khách xếp hàng dọc sau chàng xôn xao một
cách khó chịu. Gã chủ tiệm trả lời:
- Tôi đâu có quen biết ông?
Leamas nói:
- Đừng có điên. Tôi đã đến đây bốn tháng rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.