NGƯỜI TUYẾT - Trang 125

miệng thì đang nói.

“Cũng không hẳn. Tôi có chút hứng thú với trượt băng thôi. Còn anh?”
Mathias lắc đầu. “Có điều tôi đã quyết định rằng sau này, khi công trình để

đời của tôi đã hoàn tất và bệnh tình trầm trọng đến mức không còn thiết tha gì
với cuộc sống nữa, tôi sẽ đi cáp treo lên tầng thượng của tháp ski jump trên
ngọn đồi đằng kia.”

Anh ta hất ngón cái ra phía sau vai, Harry không cần ngoái lại cũng biết.

Holmenkollen, công trình thân thương nhất và khu ski jump tồi tệ nhất của
Oslo, luôn dễ thấy dù anh có đứng ở bất cứ đâu trong thành phố này.

“Và nhảy xuống. Không phải từ cáp treo mà từ trên tháp.”
“Kịch tính đấy,” Harry nói.
Mathias mỉm cười. “Cú rơi tự do ở độ cao bốn mươi mét. Chỉ vài giây là

xong.”

“Nhưng chắc cũng còn lâu mới đến lúc ấy.”
“Vói nồng độ kháng thể kháng Scl-70 trong máu tôi thì khó mà nói trước

được điều gì.” Mathias cười với vẻ u ám.

“Kháng thể kháng Scl-70?”
“Phải, các kháng thể là tốt, nhưng nếu chúng xuất hiện thì luôn phải cẩn

thận. Chúng hiện diện đều có nguyên do cả.”

“Ừm. Tôi tưởng bác sĩ mà lại có tư tưởng tự sát thì trái đạo quá.”
“Liên quan đến bệnh tật thì chẳng ai rành hơn bác sĩ. Tôi có cùng quan điểm

với Zenon khắc kỷ, người cho rằng tự sát là điều đáng làm khi cái chết có sức
cám dỗ hơn cuộc sống. Ông ta bị trật khớp ngón chân cái ở tuổi chín mươi tám.
Điều đó khiến ông ta khổ sở đến mức ông ta quyết định về nhà treo cổ tự tử.”

“Thế sao anh không treo cổ mà lại mất công trèo lên tận tầng thượng khu ski

jump Holmenkollen?”

“À thì, cái chết nên là một cách tôn vinh sự sống. Mà cũng phải thú thật là

tôi thích ý nghĩ công chúng hẳn sẽ rất quan tâm sau khi việc đó xảy ra. Chứ đề
tài nghiên cứu của tôi thì e rằng ít được chú ý lắm.” Giọng cười vui vẻ của
Mathias bị xé thành muôn mảnh bởi tiếng lưỡi giày lao vun vút trên băng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.