NGƯỜI TUYẾT - Trang 139

tuyệt vọng, đau đớn.

“Theo tôi biết, ở Na Uy, mại dâm không bị coi là phạm pháp,” Børre Hansen

nói.

“Đúng vậy,” cô nàng cảnh sát nói. “Nhưng điều hành nhà thổ thì có đấy.”
Børre Hansen vận hết nội lực để trưng ra vẻ mặt bất bình.
“Ông biết đấy, cảnh sát có trách nhiệm kiểm tra định kỳ xem khách sạn có

tuân thủ đúng quy định không,” gã cảnh sát nói. “Chẳng hạn như các phòng
đều phải có cửa thoát hiểm trong trường hợp xảy ra hỏa hoạn.”

“Nộp đầy đủ bản đăng ký thuê phòng của khách ngoại quốc,” cô ả thêm vào.
“Máy fax để cảnh sát gửi thông báo khi cần điều tra thông tin khách hàng.”
“Tài khoản thuế giá trị gia tăng.”
Ông ta xây xẩm mặt mày. Lúc này, gã cảnh sát tung ra đòn quyết định.
“Bọn tôi đang tính gọi Đội Chống gian lận đến kiểm tra các tài khoản ông

lưu của một số đối tượng khách hàng bị cảnh sát ngầm nhận thấy thường lui tới
trong vài tuần gần đây.”

Børre Hansen cảm thấy cơn buồn nôn đang từ từ kéo đến. Natasha. Khoản

vay. Và nỗi khiếp đảm trước viễn cảnh những đêm đông tăm tối lạnh căm phải
đứng trên những bậc cửa xa lạ với mớ Kinh Thánh kẹp dưới nách.

“Hoặc cũng có thể cho qua,” gã nói. “Vấn đề nằm ở thứ tự ưu tiên. Ở việc

cảnh sát tận dụng nguồn lực có hạn của mình ra sao. Phải vậy không, Bratt?”

Cô nàng cảnh sát gật đầu.
“Ông ta đến đây hai lần mỗi tuần,” Børre Hansen nói. “Luôn chỉ thuê đúng

phòng đó và ở lại cả tối.”

“Cả tối sao?”
“Ông ta có vài người khách.”
“Da trắng hay da đen?” cô ta hỏi.
“Da đen. Chỉ da đen thôi.”
“Bao nhiêu người?”
“Tôi không biết. Nói chung cũng tùy. Có thể tám người. Hoặc mười hai.”
“Đến cùng một lúc ư?” cô ta kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.