NGƯỜI TUYẾT - Trang 141

“Thế còn đàn ông?”
Børre lắc đầu.
“Trai trẻ?” cô nàng cảnh sát hỏi, rõ ràng cũng đánh hơi thấy vấn đề.
Børre Hansen lại lắc, nhưng trong đó có một sự chần chừ rất ngắn ngủi và

khó lòng nhận thấy, luôn xuất hiện khi não bộ buộc phải cân nhắc giữa các lựa
chọn.

“Trẻ con,” gã cảnh sát nói, mặt hơi cúi xuống như muốn xông tới. “Hắn đưa

trẻ con đến đây không?”

“Không!” Børre la lên, cảm thấy mồ hôi túa ra khắp người. “Không bao giờ!

Tôi không cho phép đi xa đến mức ấy. Trước giờ chỉ có đúng hai lần… Mà
chúng cũng không được vào. Tôi đuổi hết ra ngoài!”

“Dân Phi hả?” gã kia hỏi.
“Phải.”
“Trai hay gái?”
“Cả trai lẫn gái.”
“Chúng đến một mình sao?” người phụ nữ hỏi.
“Không, chúng đi cùng mấy bà. Chắc là mẹ chúng. Nhưng như tôi đã nói,

tôi không cho phép chúng lên phòng ông ta.”

“Ông nói hắn đến đây hai lần mỗi tuần. Có ngày giờ cố định không?”
“Thứ Hai và thứ Năm. Từ tám giờ tối đến tận nửa đêm. Và ông ta luôn đúng

giờ.”

“Tối nay cũng đến à?” gã cảnh sát nói, đưa mắt nhìn đồng nghiệp. “Được

rồi, cảm ơn ông đã hợp tác.”

Børre thở phào một hơi và phát hiện cặp giò sao mà nhức mỏi, hóa ra ông ta

đã đứng kiễng chân suốt từ nãy đến giờ. “Rất vui lòng,” ông ta nói.

Hai viên cảnh sát cùng đi ra cửa. Børre biết mình nên im đi thì hơn, nhưng

chưa nhận được lời cam kết thì ông ta sẽ lo đến mất ngủ.

“Vậy…” ông ta gọi với theo họ. “Vậy coi như chúng ta đã thỏa thuận rồi

phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.