NGƯỜI TUYẾT - Trang 148

“Anh cũng không rõ nữa. Chỉ là anh cảm thấy như có người âm thầm liên

tục theo dõi anh, thậm chí ngay cả lúc này. Anh là một phần trong kế hoạch
của kẻ nào đó. Em hiểu chứ?”

“Không.” Cô xích lại gần anh hơn.
“Nó liên quan đến chuyên án anh đang làm. Cảm giác hình như chính người

của anh có dính dáng…”

“Suỵt.” Cô cắn nhẹ vào tai anh. “Anh lúc nào chẳng dính dáng tới đủ thứ

việc. Vấn đề của anh là ở chỗ ấy đấy. Thư giãn đi nào.”

Bàn tay cô tự động tìm đến nơi hạ bộ mềm rũ của anh. Anh nhắm mắt lại,

lắng nghe tiếng cô thì thầm và cảm thấy ham muốn từ từ trỗi dậy.

Cô rời khỏi giường lúc ba giờ. Anh thấy lưng cô nhờ ánh sáng từ mấy ngọn

đèn đường hắt vào qua cửa sổ. Tấm lưng cong cùng với bóng hình cột sống
của cô. Và anh chợt nghĩ đến một điều Katrine đã từng nói, rằng Sylvia
Ottersen có xăm hình quốc kỳ Ethiopia trên lưng; anh nhất định phải ghi nhớ
chi tiết này để còn phổ biến lại trong buổi họp chỉ đạo. Và Rakel nói đúng lắm:
không một giờ khắc nào anh ngừng nghĩ về những vụ án, anh luôn dính dáng
đến đủ thứ việc.

Anh tiễn cô ra cửa. Cô trao cho anh nụ hôn vội rồi rảo bước xuống cầu

thang. Giữa hai người chẳng có gì để nói. Đang định khép cửa lại thì anh chợt
trông thấy những dấu bốt ướt nhẹp in ngoài cửa. Anh lần theo tới tận nơi chúng
mất hút trong bóng tối ở cầu thang. Chắc là dấu bốt Rakel để lại lúc cô tới đây
đấy thôi. Và anh lại nghĩ đến loài hải cẩu Berhaus, về việc con cái sau khi giao
phối với con đực trong mùa sinh sản sẽ không bao giờ trở lại với nó vào mùa
sau. Bởi lẽ về mặt sinh học, điều đó thật dại dột. Hải cẩu Berhaus quả là những
sinh vật khôn ngoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.