NGƯỜI TUYẾT - Trang 28

Cô bước tới chỗ anh và họ chạm má chào nhau. Anh tự nhắc mình phải chủ

động tách ra trước.

“Anh nhìn gì vậy?” vừa cởi áo khoác cô vừa hỏi.
“Em biết mà,” Harry đáp, và khi nghe giọng mình, anh nghĩ đáng lẽ anh nên

đằng hắng trước khi nói.

Cô khẽ bật cười, tiếng cười ấy tác động lên anh cũng giống như hớp rượu

Jim Beam đầu tiên anh uống, một cảm giác thật ấm áp và dễ chịu.

“Đừng,” cô nói.
Anh hiểu rõ ẩn ý chữ Đừng của cô. Đừng khơi mào, đừng làm cả hai khó xử,

hai ta chẳng đến đâu đâu. Lời cô thốt ra rất khẽ, gần như không thành tiếng,
vậy mà anh có cảm giác nó chẳng khác nào một cái tát nảy lửa.

“Anh gầy quá,” cô nói.
“Ai cũng bảo thế.”
“Vậy bàn…”
“Người phục vụ sẽ tới dẫn mình đi.”
Cô ngồi xuống ghế đối diện với anh và gọi rượu khai vị. Chẳng cần bàn bạc,

luôn là Campari. Ngày trước Harry từng gọi cô là Yên chi, đó là từ chỉ sắc đỏ
tự nhiên đặc trưng cùa loại rượu ngòn ngọt, cay cay ấy. Vì cô thích mặc trang
phục màu đỏ thắm. Rakel tự nhận cô dùng màu đỏ thay lời cảnh báo, giống
như các loài động vật trong tự nhiên dùng những sắc màu nổi bật để nhắc kẻ
thù hãy tránh xa.

Harry gọi thêm một lon Coke.
“Sao anh lại gầy đến thế này?” cô hỏi.
“Do nấm.”
“Gì cơ?”
“Rõ ràng nó đang giết dần giết mòn anh. Não, mắt, phổi, khả năng tập trung.

Bòn rút những sắc màu và ký ức của anh. Nấm cứ lớn lên, còn anh tàn lụi đi.
Nó biến thành anh và anh biến thành nó.”

“Anh đang lảm nhảm cái gì vậy?” cô kêu lên và nhăn mặt một cái như thể

chán ghét, nhưng Harry lại nhận thấy nét cười trong đôi mắt cô. Cô thích ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.