NGƯỜI TUYẾT - Trang 287

“Những trường hợp này không liên quan đến kiện cáo mà là để xác nhận

mối quan hệ huyết thống nếu có, do đối tượng có nguy cơ mắc bệnh di truyền.”

“A ha,” Gerda nói. “Thế thì trong kho dữ liệu của bọn tôi sẽ lưu.”
“Chị có thể kiểm tra luôn bây giờ không?”
“Còn phải xem anh có đợi được khoảng…” Gerda nhìn đồng hồ, “ba mươi

giây không đã.”

Harry gật đầu.
Gerda vừa gõ bàn phím vừa lẩm nhẩm đọc. “P-h-ò-n-g k-h- á-m M-a-r-i-e-n-

l-y-s-t.”

Chị ta ngả người ra sau trong lúc đợi máy tính tìm kiếm.
“Mùa thu năm nay thời tiết tệ quá nhỉ?” Gerda nói.
“Vâng,” Harry đáp, tâm trí để tận đâu đâu, lắng nghe tiếng ổ cứng chạy ro ro

như thể điều đó sẽ cho biết kết quả trả về có phải là câu trả lời anh đang kiếm
tìm hay không.

“Bóng tối có thể tác động xấu đến con người,” Gerda nói. “Hy vọng sớm có

tuyết rơi. Như thế ít nhất trời đất cũng sáng sủa hơn.”

“Ừm,” Harry nói.
Tiếng ro ro đã chấm dứt.
“Đây rồi,” chị ta nói và nhìn màn hình.
Harry hít một hơi dài.
“Đúng, phòng khám Marienlyst là khách hàng của chúng tôi. Nhưng đã thôi

từ cách đây khá lâu rồi.”

Harry cố nhớ lại. Idar Vetlesen nghỉ việc ở đó từ khi nào nhỉ?
Gerda nhíu mày. “Nhưng trước đó họ gửi rất nhiều yêu cầu xét nghiệm.”
Chị ta lưỡng lự. Harry đợi chị ta nói trước. Thế rồi chị ta bảo, “Con số cao

bất thường đối với một phòng khám, tôi nghĩ vậy.”

Harry chợt linh cảm đây là con đường cảnh sát cần đi, đây là con đường dẫn

họ thoát khỏi chốn mê cung. Hay đúng hơn là đưa họ bước vào mê cung. Vào
trung tâm của bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.