NGƯỜI TUYẾT - Trang 364

Không có hồi đáp.
“Theo cô, vấn đề của cô là gì?” Kjersti hỏi.
Câu hỏi đó nằm trong cẩm nang dẫn dắt cuộc đối thoại với bệnh nhân tâm

thần. Có thể thay thế bằng câu: Cô nghĩ tôi nên làm gì để giúp đỡ cô?

Vẫn không có hồi đáp.
“Ở trong căn phòng này cô được an toàn. Không ai làm hại cô đâu. Tôi cũng

sẽ không làm cô đau. Cô được an toàn tuyệt đối.”

Theo cuốn cẩm nang, lời khẳng định chắc nịch đó là để trấn an bệnh nhân,

bởi chứng loạn tinh thần chủ yếu liên quan đến cảm giác sợ hãi cực độ. Kjersti
Rødsmoen thấy mình chẳng khác nào một tiếp viên hàng không đang hướng
dẫn an toàn bay trước khi máy bay cất cánh. Một thủ tục máy móc. Ngay cả
khi hành trình bay có băng qua sa mạc khô cằn nhất đi nữa cũng vẫn phải
hướng dẫn hành khách sử dụng áo phao. Vì đó là điều đối phương muốn nghe:
bạn có thể sợ hãi, nhưng mọi chuyện đã có chúng tôi lo.

Đã đến lúc kiểm tra khả năng nhận thức thực tại của bệnh nhân.
“Cô có biết hôm nay là ngày nào không?”
Im lặng.
“Hãy nhìn chiếc đồng hồ treo tường đằng kia. Có thể cho tôi biết bây giờ là

mấy giờ không?”

Đáp lại chị ta là cái nhìn chằm chằm đầy sợ hãi.
Kjersti Rødsmoen kiên nhẫn chờ đợi. Kim phút trên đồng hồ chậm chạp

nhích từng nấc.

Tình hình này thật vô vọng.
“Tôi đi đây,” Kjersti nói. “Sẽ có người đến đưa cô về phòng. Cô sẽ được an

toàn.”

Chị ta đi ra cửa.
“Tôi phải nói chuyện với Harry.” Giọng nói trầm trầm cất lên nghe gần

giống giọng đàn ông.

Kjersti dừng bước và ngoái lại. “Harry nào?”
“Harry Hole. Chuyện gấp lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.