NGƯỜI TUYẾT - Trang 414

Cửa phòng khách hé mở, và qua khe hở Harry có thể trông thấy tay vịn của

ghế bành, một bàn tay người đặt bên trên. Bàn tay nhỏ nhắn đeo đồng hồ. Anh
nín thớ, sải hai bước dài, nắm chắc khẩu súng lục và dùng chân đẩy cửa ra.

Harry cảm nhận được hai sĩ quan đã di chuyển tới phạm vi tầm nhìn của anh

bỗng sững lại.

Rồi anh nghe thấy một người khẽ thốt lên, gần như không rõ tiếng. “Lạy

Chúa tôi…”

Treo phía trên ghế bành là một cái đèn chùm lớn đang bật, soi tỏ người ngồi

đó nhìn thẳng về phía anh. Người này có vết bầm trên cổ do bị siết, khuôn mặt
trắng bệch và đẹp, mái tóc đen như mun, mặc bộ váy màu thanh thiên điểm
những bông hoa li ti màu trắng. Chính là chiếc váy trong bức ảnh trên bộ lịch
anh treo ở nhà bếp. Harry tưởng như tim mình vỡ tan trong ngực khi cơ thể anh
bỗng hóa đá. Anh cố di chuyển nhưng không sao dứt được ánh nhìn khỏi cặp
mắt đờ đẫn kia. Cặp mắt đờ đẫn đầy oán trách. Oán trách anh vì đã không hành
động; những điều này tuy anh không hề hay biết nhưng lẽ ra anh phải có hành
động gì chứ, phải ngăn chặn điều đó xảy ra, phải cứu được cô.

Trông cô trắng bệch không khác gì mẹ anh lúc sắp lâm chung.
“Kiểm tra các chỗ còn lại đi,” Harry nói bằng giọng nghèn nghẹn, hạ dần

súng xuống.

Anh chếnh choáng bước về phía cái xác và cầm lấy cổ tay cô. Nó lạnh như

băng và vô hồn, như cẩm thạch. Vậy mà anh lại cảm thấy có tiếng tích tích
vang lên, như mạch đập yếu ớt, và trong giây phút ngớ ngẩn anh đã tướng cô
chỉ được hóa trang cho giống xác chết mà thôi. Nhưng rồi anh cúi nhìn và nhận
ra tiếng tích tắc phát ra từ cái đồng hồ.

“Ở đây không còn ai khác nữa,” anh nghe thấy giọng một sĩ quan vang lên

từ đằng sau. Tiếp đến là tiếng ho. “Anh có biết cô ta là ai không?”

“Biết,” Harry nói, quệt một ngón tay lên mặt đồng hồ. Chính là chiếc đồng

hồ mà chỉ vài tiếng trước anh còn cầm trên tay. Món đồ để quên trong phòng
ngủ của anh. Vật được anh bỏ vào chuồng chim vì tối nay bạn trai Rakel sẽ
đưa cô đi chơi. Đến dự một bữa tiệc. Để án mừng sự kiện kể từ giờ trở đi, hai
người họ sẽ về chung một nhà.

Harry lại nhìn đôi mắt ấy, đôi mắt đầy vẻ oán trách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.