NGƯỜI TUYẾT - Trang 419

được đâu.”

“Con thử rồi à?” cô sửng sốt hỏi.
“Chú Harry từng làm một lần hồi hai chú cháu chơi bắn súng cao bồi.”
“Ngồi đây nhé,” cô nói, quay người đi ra hành lang và tới cửa tầng hầm.
“Khoan đã mẹ.”
Cô dừng lại.
“Con xem cách chú ấy làm rồi,” Oleg nói, nó đã đứng dậy. “Mẹ ở lại đây

đi.”

Cô nhìn con trai. Chúa ơi, mới một năm thôi mà thằng bé đã lớn phổng lên,

chẳng mấy chốc nó sẽ cao hơn cả cô. Và cái nét trẻ con trong đôi mắt sẫm màu
kia đang dần nhường chỗ cho sự ương bướng nhất thời của tuổi mới lớn,
nhưng lúc này cô đã thấy trước vẻ ương bướng ấy sẽ trở thành sự quyết đoán ở
người đàn ông trưởng thành.

Cô do dự.
“Để con làm cho,” nó nói.
Giọng nói của nó chất chứa lời cầu xin. Và cô biết đây là việc quan trọng đối

với nó, là vấn đề to tát cần giải quyết. Cách đối mặt với nỗi sợ của trẻ con.
Những việc người lớn. Là dịp để noi gương bố. Bất kể người nó nghĩ đến là ai.

“Nhanh lên nhé,” cô khẽ nói.
Oleg chạy vụt đi.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe ngóng xem có tiếng xe chạy trên

đường không. Cô cầu mong Harry sẽ tới đây trước. Thầm nghĩ sao mà yên ắng
thế. Và cô không hiểu ý nghĩ tiếp theo bắt nguồn từ đâu: sắp tới rồi sẽ yên ắng
đến nhường nào.

Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng động thật. Một âm thanh rất nhỏ. Lúc đầu cô

cho rằng nó đến từ bên ngoài. Sau đó cô tin chắc nó phát ra từ phía sau cô. Cô
quay lại. Không thấy gì ngoài căn bếp trống. Âm thanh ấy lại vang lên. Nghe
như tiếng tích tắc nặng nề của chiếc đồng hồ. Hoặc là tiếng ngón tay gõ trên
bàn. Cái bàn. Cô nhìn chằm chằm. Tiếng động phát ra từ chỗ đó. Và rồi cô
trông thấy nó. Một giọt nước vừa rơi xuống. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên trần.
Một hình tròn tối sẫm đã hình thành tại chính giữa trần nhà màu trắng. Ở trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.