NGƯỜI TUYẾT - Trang 437

ngày thứ hai mươi mốt

TÒA THÁP

Chỉ mất ba phút để lái xe từ nhà Rakel lên khu ski jump Holmenkollen. Xe
chạy qua đường hầm và đỗ lại trên đài ngắm cảnh nằm giữa những cửa hàng
bán đồ lưu niệm. Đường trượt tuyết đổ dốc từ trên cao giống như thác nước bị
đóng băng trắng xóa trút xuống giữa hai bên khán đài và mở rộng ra thành
đường trượt bằng phẳng một trăm mét phía dưới.

“Sao cậu biết hắn đang ở đây?” Hagen hỏi.
“Vì hắn bảo tôi thế,” Harry đáp. “Hôm đó chúng tôi ngồi bên sân trượt băng,

hắn nói một ngày kia khi công trình để đời của hắn hoàn tất và bệnh tình trầm
trọng đến mức sắp phải từ giã cõi đời, hắn sẽ nhảy xuống từ trên tòa tháp kia.
Như một cách để tôn vinh sự sống.” Harry chỉ về phía tháp trượt tuyết sáng
trưng và đường trượt đà cao chót vót trên nền trời đen thẫm. “Hắn biết tôi sẽ
ghi nhớ.”

“Thật điên rồ,” Gunnar Hagen khẽ nói, ngước lên nhìn cái lồng kính tối tăm

cheo leo trên đỉnh tháp.

“Cho tôi mượn còng tay của anh được không?” Harry quay sang hỏi người

tài xế.

“Cậu có rồi còn gì,” Hagen nói, hất hàm về phía cổ tay phải của Harry, nơi

một đầu còng đang ôm lấy. Đầu còn lại để mở. “Tôi muốn có một đôi,” Harry
đáp, cầm lấy cái bao da từ tay người tài xế. “Sếp giúp tôi được không? Giờ tay
tôi hơi bị bó buộc một tí…”

Hagen vừa lắc đầu vừa tròng một đầu còng của người tài xế vào cổ tay trái

cho Harry.

“Tôi không thích để cậu đơn thương độc mã hành động. Việc đó làm tôi sợ.”
“Trên kia không rộng rãi cho lắm và tôi có thể nói chuyện với hắn.” Harry

rút khẩu súng lục của Katrine ra. “Vả lại, tôi còn món này nữa.”

“Đó chính cái tôi sợ đấy, Harry.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.