NGƯỜI TUYẾT - Trang 44

phúc, và nếu tôi đoán đúng, cô vợ là người khổ hơn cả.”

“Ừm. Sao cô nghĩ thế?”
“Rõ quá còn gì.” Katrine mỉm cười, đưa mắt nhìn vào gương. “Khiếu thẩm

mỹ xung khắc chứ sao.”

“Giải thích đi.”
“Anh không thấy bộ sofa và cái bàn uống nước trông phát gớm đó à? Phong

cách điển hình của thập niên 80, do đàn ông khuân về từ thập niên 90. Cô vợ
thì lại chọn chiếc bàn ăn gỗ sồi màu trắng phủ sơn dầu với bốn chân bằng
nhôm. Lại còn Vitra nữa chứ.”

“Vitra là sao?”
“Ghế phòng ăn ấy. Hàng Thụy Sĩ. Xịn lắm. Đắt đến nỗi nếu chọn một bộ

khác có giá phải chăng hơn một chút, số tiền chênh lệch thừa sức cho cô ấy
thay máu toàn bộ đồ nội thất chứ đếch phải dạng vừa đâu.”

Harry thấy hình như đếch không phải là từ bậy thường dùng của Katrine

Bratt; sự đối lập thú vị trong cách dùng từ cho thấy con người cô là sự kết họp
của hai giai tầng khác nhau.

“Nghĩa là?”
“Nhà to, lại nằm ở khúc đó Oslo, chứng tỏ tiền không phải là vấn đề. Cô vợ

không được phép thay thế bộ sofa và bàn uống nước của chồng. Một gã đàn
ông không có khiếu thẩm mỹ, cũng chẳng quan tâm đến bài trí nội thất, lại còn
bảo thủ như vậy, thế là đủ biết ai trên cơ ai rồi còn gì.”

Harry gật đầu, chủ yếu là để cộng điểm cho chính mình. Ấn tượng ban đầu

của anh về cô quả không sai. Katrine Bratt rất khá.

“Giờ nói tôi nghe anh nghĩ gì,” cô nói. “Tôi mới là người đang cần học hỏi.”
Harry hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn quán cà phê Lepsvik cổ

xưa, truyền thống, dù chẳng bao giờ được xếp vào hàng đáng trọng.

“Tôi không cho rằng Birte Becker tự nguyện đi khỏi nhà,” anh nói.
“Sao lại không? Trong nhà không hề có dấu hiệu bạo lực mà.”
“Vì mọi chuyện đã được sắp đặt kỹ càng.”
“Vậy thủ phạm là ai? Chồng cô ta à? Luôn là mấy ông chồng phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.