NGƯỜI TUYẾT - Trang 45

“Phải,” Harry đáp, biết rằng tâm trí đang trôi dạt đến tận phương nào. “Luôn

là mấy ông chồng.”

“Chỉ có điều, người này đã đến Bergen vào tối qua.”
“Có vẻ thế.”
“Bay chuyến cuối, nên ông ta không thể quay về nhà mình rồi sau đó vẫn

đến kịp tiết dạy đầu tiên.” Katrine cho xe tăng tốc và phóng vù qua giao lộ
Majorstuen khi đèn đã chuyển vàng. “Nếu Filip Becker có tội thật thì ông ta đã
sa vào cái bẫy anh giăng ra rồi.”

“Bẫy ư?”
“Ừ. Cái câu anh hỏi tâm trạng cô vợ có thất thường không ấy. Như vậy anh

đã ngầm nói với Becker anh đang nghi ngờ cô ta tự sát.”

“Thế thì sao?”
Cô bật cười. “Thôi đi, Harry. Ai chẳng biết, và chính Becker cũng biết, cảnh

sát chả bao giờ lãng phí nhân lực đi điều tra một vụ có khả năng là tự sát. Nói
tóm lại, anh đã dâng cho ông ta cơ hội hùa theo một giả thuyết có thể tháo gỡ
gần như toàn bộ vấn đề của ông ta, nếu ông ta thực sự là thủ phạm. Tuy nhiên,
ông ta lại đáp rằng vợ mình lúc nào cũng vui như tết.”

“Ừm. Vậy cô cho rằng câu hỏi đó là để thử ông ta?”
“Anh lúc nào chẳng thích thử người khác. Harry. Đến tôi anh cũng có tha

đâu.”

Harry không đáp cho tới khi cả hai đã đi được một đoạn khá xa trên phố

Bogstadveien.

“Thường thì những người xung quanh thông minh hơn cô tưởng đấy,” anh

nói rồi lại tiếp tục im lặng, chỉ đến lúc xe quành vào bãi đỗ của Sở Cảnh sát
anh mới lên tiếng.

“Từ giờ đến hết ngày tôi cần làm việc độc lập.”
Harry nói vậy là vì nãy giờ anh cứ nghĩ mãi đến chiếc khăn màu hồng và đã

đi đến một kết luận. Anh đang khẩn thiết muốn đọc báo cáo của Skarre về
những vụ mất tích, cần xác thực gấp mối nghi hoặc cứ bám riết lấy anh. Và
nếu sự việc diễn ra đúng như anh lo sợ, anh sẽ phải tới trình diện sếp Đội Hình
sự Gunnar Hagen cùng với lá thư. Lá thư chết tiệt đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.