NGƯỜI TUYẾT - Trang 445

ngày thứ hai mươi hai

BỐ

Jonas thầm nghĩ hình như vừa có tiếng kim loại va lanh lảnh của chuông gió,
nhưng rồi nó lại mau chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ đến khi nghe thấy những
tiếng nấc nghẹn ngào thì nó mới mở mắt ra. Có người đang ở trong phòng. Đấy
là bố; ông đang ngồi bên mép giường nó.

Và tiếng nấc ấy là do ông đang khóc.
Jonas ngồi dậy. Nó đặt một tay lên vai bố và cảm thấy bờ vai run rẩy. Lạ

ghê, trước giờ nó không hề nhận ra vai bố lại nhỏ đến thế.

“Họ… họ tìm thấy mẹ rồi,” bố nấc lên. “Mẹ…”
“Con biết,” Jonas nói. “Con đã mơ thấy mà.”
Ông bố kinh ngạc quay ngoắt lại. Nhờ ánh trăng rọi vào phòng qua tấm rèm,

Jonas nhìn thấy dòng nước mắt lăn dài trên má ông.

“Từ giờ chỉ còn lại hai bố con mình thôi,” nó nói.
Miệng bố nó há ra. Một lần. Hai lần. Nhưng ông không thốt nên lời. Rồi ông

dang rộng vòng tay, ôm lấy Jonas và kéo nó lại gần. Giữ nó thật chặt. Jonas tựa
đầu vào cổ bố, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt mái đầu
mình.

“Con biết không, Jonas?” ông thì thầm trong nước mắt. “Bố yêu con nhiều

lắm. Với bố, con là điều quý giá nhất trên đời. Con là con trai của bố. Con hiểu
không? Con trai của bố. Mãi mãi không bao giờ thay đổi. Chúng ta sẽ cùng
nhau vượt qua, phải không con? Con có nghĩ thế không?”

“Có ạ,” Jonas khẽ đáp. “Bố con mình sẽ cùng nhau vượt qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.