NGƯỜI TUYẾT - Trang 446

tháng mười hai năm 2004

THIÊN NGA

Lúc này đã bước sang tháng Mười hai và bãi cỏ bên ngoài cửa sổ bệnh viện chỉ
còn trơ những mảng đất nâu khô cằn dưới vòm trời xám xịt. Trên đường cao
tốc, những chiếc lốp xe có gắn đinh nghiến rào rạo lên mặt đường khô ráo,
khách bộ hành vội vã rảo bước trên cầu đi bộ với cổ áo dựng đứng, mặt mũi ai
nấy đều khó đăm đăm. Nhưng bên trong những bức tường bệnh viện, người
người túm tụm lại gần nhau. Và trên chiếc bàn ở khoa điều trị có hai cây nến
đánh dấu Chủ nhật thứ hai của mùa Vọng.

Harry dừng lại ở ngưỡng cửa. Ståle Aune đang ngồi trên giường, nhất định

là vừa pha trò vì Beate Lønn sếp của Krimteknisk, tức Phòng Giám định Pháp
y, vẫn còn cười ngặt nghẽo. Ngồi trong lòng cô là một đứa bé với đôi má hây
hây đỏ đang mắt chữ O miệng chữ A nhìn Harry.

“Bạn thân mến!” Ståle khàn khàn nói khi trông thấy anh chàng thanh tra.
Harry bước vào phòng, cúi xuống trao cho Beate cái ôm và chìa tay về phía

Ståle Aune.

“Trông ông khỏe hơn so với lần trước tôi gặp đấy,” Harry nói.
“Bác sĩ bảo tôi sẽ được ra viện trước lễ Giáng sinh,” Aune nói và lật bàn tay

của Harry mà ông đang nắm lấy. “Móng vuốt trông gớm quá. Xảy ra chuyện gì
vậy?”

Harry để ông quan sát bàn tay phải của anh. “Ngón giữa bị đứt rời và không

thể nối lại được. Bác sĩ đã khâu phần gân ngón trỏ, các đầu dây thần kinh sẽ
mọc thêm một milimet mỗi tháng và sẽ cố gắng nối lại với nhau. Có điều họ
nói một bên ngón sẽ bị liệt đến hết đời.”

“Cái giá quả là đắt.”
“Không đâu,” Harry nói. “Chuyện nhỏ mà.”
Aune gật đầu.
“Anh đã biết khi nào thì vụ án được đưa ra xét xử chưa?” Beate hỏi, cô đứng

dậy để đặt đứa bé vào xe nôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.