NGƯỜI TUYẾT - Trang 48

khá người sống và bước qua xác vô số người chết. Song ông tuyệt nhiên không
bận tâm. Bọn họ chẳng có gì để buộc tội ông cả. Ít ra là không nhiều. Này là
vật trang trí lạ mắt rẻ tiền bỗng biến mất khỏi hiện trường vụ án. Hay món
trang sức hoặc chiếc đồng hồ vốn thuộc về người quá cố, những thứ ta thường
cho rằng chẳng ai để ý. Nhưng đến một ngày, một đồng nghiệp của Rafto trong
lúc tìm bút đã vô tình mở ngăn kéo bàn làm việc của ông. Chí ít theo lời anh ta
thì là thế. Trong đó có ba chiếc nhẫn. Rafto bị triệu đến phòng sếp để giải trình,
rồi được dặn phải giữ mồm giữ miệng và đừng tắt mắt nữa. Tất cả chỉ có thế.
Nhưng tin đồn đã kịp lan đi. Ngay cả giới truyền thông cũng biết. Bởi vậy,
chẳng có gì lạ khi những cáo buộc cảnh sát hành hung tới tấp đổ về Sở, các
bằng chứng xác thực thu được không lâu sau đó đều chỉ đích danh một người.
Chính là nhân vật lý tưởng để giật tít.

Gert Rafto có tội, việc đó thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng có một điều

mà ai cũng biết, ấy là vị thanh tra kia chỉ là kẻ giơ đầu chịu báng cho thứ văn
hóa đã ăn sâu bám rễ trong Sở Cảnh sát Bergen bao năm qua. Tất cả chỉ vì ông
đã ký tên trong các báo cáo liên quan đến những vụ tù nhân - chủ yếu là những
kẻ ấu dâm và buôn bán ma túy - bị ngã khi đang đi trên cầu thang sắt cũ kỹ để
về buồng giam, khiến người ngợm bầm tím chỗ này chỗ nọ.

Báo giới rất tàn nhẫn. Biệt danh họ đặt cho ông, Sắt thay vì Gert, tuy không

độc đáo cho lắm nhưng dù sao cũng hợp. Một tay ký giả đã phỏng vấn vài kẻ
thù truyền kiếp của ông ở cả hai phe chính tà, dĩ nhiên bọn chúng chả tội gì
không chộp lấy cơ hội ăn miếng trả miếng. Đến khi con gái của Rafto đi học về
trong tiếng nức nở vì bị bạn bè chế nhạo, vợ ông nói rằng bà chịu đựng hết nổi
rồi, bà không thể trơ mắt ngồi đó nhìn ông kéo cả nhà xuống vũng bùn như thế
được. Và cũng như bao lần trước, ông không giữ nổi bình tĩnh. Sau đó bà dắt
theo cô con gái, lần này một đi không trở lại.

Khoảng thời gian ấy thật khó khăn, nhưng ông không bao giờ đánh mất

chính mình. Ông là Rafto Sắt. Khi hết thời hạn đình chỉ, với quyết tâm được ăn
cả ngã về không, ông làm việc quần quật hòng giành lại những gì đã mất.
Nhưng chẳng ai muốn rộng lòng tha thứ, những vết thương đã ăn quá sâu, và
ông cũng nhận thấy trong nội bộ có sự chống đối không cho ông trồi lên. Dĩ
nhiên chúng không muốn ông tìm lại ánh hào quang ngày nào và khiến cả cảnh
sát lẫn giới truyền thông nhớ đến những gì chúng đã cố công chôn vùi. Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.