NGƯỜI TUYẾT - Trang 78

gỗ trơn nhẫy máu gà, cô lao ra cửa sau nhà kho. Cánh cửa dẫn vào rừng. Vào
trong bóng tối.

Cảm giác tê bại dần lan tới đầu gối, quần áo ướt sũng đến tận rốn. Nhưng cô

biết chẳng mấy chốc mình sẽ tới được con đường rải sỏi. Từ đó chạy tiếp đến
trang trại gần nhất thì chỉ mất mười lăm phút là cùng. Dòng suối đột ngột đổi
hướng. Bỗng cô vấp phải thứ gì đó gồ lên dưới đáy nước. Một tiếng rắc vang
lên, cảm giác như ai đó vừa tóm lấy bàn chân cô, ngay sau đó Sylvia Ottersen
đổ nhào. Cô ngã sấp mặt, nuốt phải nước suối có vị đất bẩn và lá mục, rồi cô
chống tay quỳ dậy. Khi biết nơi đây vẫn chỉ có mình cô, và khi nỗi kinh hoảng
đầu tiên qua đi, cô mới nhận ra chân mình mắc kẹt. Cô lùa tay xuống nước lần
mò, chắc mẩm sẽ thấy đám rễ cây quấn quanh chân, nhưng ngón tay cô lại
chạm phải thứ gì đó trơn nhẵn, rắn chắc. Là kim loại. Một cái vòng bằng kim
loại. Sylvia đưa mắt nhìn quanh để xem mình vừa đá phải vật gì. Và kia, trên
bờ suối phủ tuyết, cô trông thấy nó. Nó có mắt, có lông và cái mào màu đỏ
nhạt. Cảm giác hãi hùng lại trỗi dậy. Đó là một cái đầu gà bị chặt đứt. Không
phải một trong hai con gà cô mới thịt, mà cái đầu này do Rolf đặt. Làm mồi
nhử. Năm ngoái, sau khi viết đơn trình báo chính quyền địa phương về việc
mười sáu con gà bị cáo ăn mất, gia đình cô được họ cho phép đặt một số lượng
bẫy nhất định - loại bẫy có tên là cổ thiên nga - trong vòng bán kính giới hạn
quanh trang trại, cách xa đường mòn. Vị trí đặt bẫy lý tưởng nhất là dưới nước
cho mồi nhô lên trên. Khi cáo cắn mồi, bẫy sẽ sập xuống, bẻ gãy cổ con vật
khiến nó chết ngay tức khắc. Ít nhất về lý thuyết là như vậy. Cô dùng tay mò
mẫm. Khi họ mua bẫy ở trung tâm Jaktdepotet tại Drammen, người bán có nói
lò xo khỏe đến nỗi hai hàm răng lược thừa sức bẻ gãy cẳng chân người trưởng
thành, nhưng bàn chân tê cóng của cô không hề có cảm giác đau đớn. Ngón tay
cô chạm tới sợi dây thép mảnh gắn vào cổ thiên nga. Không có đòn bẩy thì cô
chẳng thể mở bẫy ra được, mà đòn bẩy lại nằm trong kho dụng cụ ở trang trại,
và thông thường họ sẽ dùng dây thép buộc chặt cổ thiên nga vào thân cây để
cáo hoặc con thú nào đó chưa chết hẳn không thể lôi theo công cụ đắt tiền ấy
chạy mất. Cô lần theo sợi dây thép dưới nước và lên tận bờ suối. Trên đó có
một tấm biển kim loại đề tên chủ bẫy theo quy định.

Cô đờ người. Có phải cô vừa nghe thấy tiếng cành cây gãy phía đằng xa?

Tim Sylvia lại đập như trống dồn trong lúc cô căng mắt nhìn khắp bốn bề mù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.