NGƯỜI TUYẾT - Trang 86

“Có đây. Tôi đang mải nghĩ.”
“Nghĩ gì?”
“Ở đó có người tuyết nào không?”
“Hở?”
“Người tuyết ấy.”
“Làm sao tôi biết được?”
“Thì ta tới đó tìm hiểu xem. Cậu lái xe đến đón tôi ở bên ngoài trung tâm

thương mại Gunerius trên phố Storgata nhé.”

“Để mai không được sao, Harry? Tối nay tôi có tí việc bận, mà người phụ

nữ đó mới mất tích thôi, cần gì phải gấp.”

Harry nhìn đám bọt trườn xuống thân cốc bia như thể rắn bò.
“Đúng ra…” Harry nói, “… là gấp quá đi chứ.”
Anh chàng bartender ngỡ ngàng nhìn cốc bia vẫn còn nguyên, tờ năm mươi

krone đặt trên mặt quầy và đôi vai rộng xăm xăm đi ra cửa trong tiếng nhạc
Johnny Cash đang dần tắt lịm.
“Sylvia sẽ không đời nào bỏ đi như thế,” Rolf Ottersen nói.

Rolf Ottersen gầy tong teo. Nói đúng hơn là anh ta chỉ có da bọc xương.

Anh ta mặc chiếc sơ mi vải flannel cài kín cúc, từ đó trồi lên một cái cổ cò
hương và cái đầu khiến Harry liên tường đến một loài chim lội nước. Thò ra
khỏi ống tay áo là đôi tay thuôn với những ngón dài gầy guộc liên tục cong lại,
vặn vẹo, xoắn xuýt vào nhau. Bàn tay bên phải có móng dài được dũa sắc như
vuốt. Phía sau cặp kính dày với gọng kim loại tròn đơn giản thường thấy ở
những người theo quan điểm cấp tiến hồi thập niên bảy mươi, đôi mắt anh ta
có vẻ to bất thường. Trên bức tường sơn màu vàng mù tạt treo một tấm áp
phích có hình những người Anh điêng đang vác một con trăn Nam Mỹ. Harry
nhận ra bìa đĩa LP của Joni Mitchell từ thời Đồ Đá của dân hippie. Cạnh đó là
bản sao bức chân dung tự họa nổi tiếng của Frida Kahlo. Người phụ nữ khốn
khổ, Harry thầm nghĩ. Bức tranh được một phụ nữ lựa chọn. Sàn nhà lát gỗ
thông thô, căn phòng được chiếu sáng nhờ sự kết hợp của những cây đèn bão
cổ và đèn bằng đất sét nung màu nâu trông như đồ tự làm. Dựa vào bức tường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.