NGƯỜI TUYẾT - Trang 88

“Vậy ông nhìn thấy bà ấy lần cuối là vào lúc bốn giờ chiều nay,” Harry nói,

cúi nhìn cuốn sổ tay. “Trước khi ông và hai con lái xe vào thành phố. Bố con
ông tới đó để làm gì?”

“Tôi trông cửa hàng trong lúc các con đi học violin.”
“Cửa hàng?”
“Chúng tôi có một cửa hàng nhỏ ở khu Majorstuen chuyên bán hàng thủ

công châu Phi. Mỹ nghệ, nội thất, vải vóc, quần áo, nhiều thứ lắm. Hàng nhập
khẩu trực tiếp từ các nghệ nhân, họ được trả công xứng đáng. Sylvia trông cửa
hàng là chính, nhưng thứ Năm hằng tuần chúng tôi mở cửa muộn, vì vậy cô ấy
sẽ lái xe về nhà và tôi đưa hai đứa nhỏ đi. Tôi ở lại cửa hàng trong lúc chúng đi
học violin ở Học viện Âm nhạc Barrat Due từ năm giờ đến bảy giờ. Học xong
thì tôi đón chúng. Bố con tôi về tới nhà lúc hơn bảy rưỡi một chút.”

“Ừm. Còn ai làm việc ở cửa hàng nữa không?”
“Hết rồi.”
“Thế nghĩa là cửa hàng tạm đóng cửa trong khoảng thời gian ngắn vào các

ngày thứ Nám. Chắc tầm một giờ nhỉ?”

Rolf Ottersen mỉm cười chua chát. “Cửa hàng bé lắm. Cũng chẳng có khách

mấy. Gần như vắng tanh cho tới tận đợt giảm giá mùa Giáng sinh, nói thật là
như vậy.”

“Sao lại thế?”
“Cơ quan Phát triển Quốc tế Na Uy. Họ hỗ trợ các cửa hàng và nhà cung cấp

của chúng tôi như là một phần trong chương trình thương mại của chính phủ
với những quốc gia thuộc thế giới thứ ba.” Anh ta khẽ ho mấy tiếng. “Thông
điệp của chương trình đó quan trọng hơn so với tiền bạc và những lợi ích trước
mắt, phải không?”

Harry gật đầu, dù rằng anh không hề nghĩ đến chương trình hỗ trợ phát triển

và thương mại công bằng ở châu Phi mà đang muốn hỏi về quãng đường và
thời gian lái xe ở Oslo. Từ trong phòng bếp nơi hai cô bé sinh đôi đang ngồi ăn
nhẹ lúc tối muộn vọng ra tiếng radio. Anh không trông thấy chiếc ti vi nào
trong nhà.

“Cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.” Harry đứng dậy đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.