NGƯỜI TUYẾT - Trang 87

trong góc nhà là một cây ghita dây nylon, Harry đoán đó là lý do Rolf Ottersen
để móng tay dài nhọn.

“Ông nói bà ấy không đời nào bỏ đi nghĩa là sao?” Harry hỏi.
Trên chiếc bàn phòng khách trước mặt Harry, Rolf Ottersen đã đặt sẵn tấm

ảnh chụp vợ cùng hai cô con gái sinh đôi Olga và Emma mới lên mười. Sylvia
Ottersen có đôi mắt to dại, giống như mắt người đeo kính lâu năm rồi sau
chuyển sang dùng kính áp tròng hoặc phẫu thuật laser. Cặp sinh đôi được thừa
hưởng đôi mắt của bà mẹ.

“Nếu đi, cô ấy sẽ nói,” Rolf Ottersen giải thích. “Hoặc để lại lời nhắn. Chắc

chắn là cô ấy gặp chuyện rồi.”

Dù đang trong lúc tuyệt vọng nhưng giọng nói của anh ta vẫn khẽ khàng.

Rolf Ottersen rút chiếc khăn mùi soa trong túi quần ra và đưa lên mặt. Anh ta
có chiếc mũi lớn bất thường trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt. Anh ta hỉ mũi một
cái to như tiếng kèn đồng.

Skarre thò đầu vào qua ngưỡng cửa. “Đội huấn luyện chó nghiệp vụ đến rồi.

Họ dẫn theo một con chó tìm xác.”

“Vậy tiến hành đi thôi,” Harry nói. “Cậu hỏi hết hàng xóm xung quanh

chưa?”

“Đã hỏi. Vẫn không thu được gì cả.”
Skarre đóng cửa lại, và Harry nhận thấy đôi mắt Ottersen phía sau cặp kính

càng mở lớn.

“Chó tìm xác ư?” Ottersen thì thầm.
“Đó là tên gọi chung thôi mà,” Harry nói, thầm nhủ phải nhớ chỉ cho Skarre

vài mẹo để cậu ta chú ý lời ăn tiếng nói hơn mới được.

“Vậy các anh cũng dùng chúng để tìm người sống phải không?” Giọng

người chồng nghe như đang van xin.

“Vâng, dĩ nhiên rồi,” Harry thà nói dối còn hơn phải thú thật với anh ta rằng

chó tìm xác có nhiệm vụ đánh hơi tìm kiếm vị trí xác chết. Chúng không được
dùng để tìm ma túy, tài sản thất lạc hoặc người sống. Chúng chỉ chuyên tìm
người chết. Có thế thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.