NGƯỜI VỆ TINH - Trang 170

X

Lúc này đã 6 rưỡi tối. Chúng tôi đã ăn xong món khai vị và món chính,

đã thuật lại chi tiết các sự kiện trong ngày. Trong lúc chúng tôi chờ dọn
món tráng miệng, Patricia ngồi im lặng, vẻ mặt hết sức tập trung.

- Tôi không thích vụ này chút nào, dẫu nó có thú vị đến mấy. Chúng ta

đang đến gần hơn cốt lõi những điều bí mật từ thời chiến tranh và trong
mấy ngày qua, nhưng các chi tiết ngày càng đáng ngại hơn, - cô nói thêm
sau một lúc ngừng.

- Bức thư mới…
Cái gật đầu của Patricia rất nghiêm nghị.
- Phải, đây là một trong những thứ tôi không thích hơn cả. Nguy cơ có

nhiều cái chết nữa. Ngoài ra, vết mực xanh trên phong bì càng củng cố mối
nghi ngờ khủng khiếp mà tôi đã có, khiến sống lưng tôi ớn lạnh mặc dù tôi
đang ngồi trong nhà và đang là tháng Năm.

Cô rùng mình theo đúng nghĩa đen trên chiếc xe lăn.
- Bức thư quá ngắn và rất giống thư trước, nhưng không biết được gì

nhiều hơn ngoài khả năng cùng một người thực hiện cả hai vụ, đúng không
nào?

Thấy tôi sửng sốt, Patricia lắc đầu.
- Thư này rất giống thư trước, nhưng cũng rất khác. Cùng loại giấy, cùng

loại phong bì, cùng loại tem và cùng nét chữ. Cả hai đều cùng một loại áp
vần không thạo. Nhưng dù sao nội dung thư trước cũng chi tiết hơn, bức
thứ hai mơ hồ trông thấy. Không đề ngày tháng, không có chi tiết về vụ giết
người, không cả tên nạn nhân mới nhất. Không có gì cho thấy người viết đã
ở trong căn hộ của Leonard Schelderup. Thế nên trong lúc này, tốt hơn hết
chúng ta để mở mọi lựa chọn.

Beate bưng món tráng miệng vào, hôm nay là một cái bánh pút đinh sô

cô la ngon lành, phết kem. Như thường lệ, Patricia không nói gì khi có
người hầu trong phòng, nhưng lúc chỉ còn hai chúng tôi cô nhanh chóng
nói tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.