NGƯỜI VỆ TINH - Trang 178

khóa đã mất. Một cơn bột phát dữ dội và có phần khó hiểu, lý do chính là lẽ
ra cảnh sát phải phát hiện ra việc này trước và rõ ràng là trong năm 1969,
một người có thể cảm thấy an toàn trong nhà mình, nhất là ở Bygdøy. Một
tiếng rầm lớn khi Fredrik ném ống nghe xuống bàn.

Tuy nhiên, vài phút sau lúc cầm nó lên, anh ta đã dịu đi nhiều. Mặc dù

trong người đã có cồn song Fredrik Schelderup gần như trở lại bản tính coi
mình là trung tâm và thoải mái. Khi nghe thấy tôi gợi ý bố trí cảnh sát bảo
vệ cho đến khi anh ta có khóa mới, Fredrik nhận lời ngay, sau đó nói thêm
rằng viên cảnh sát đứng gác đừng ngăn hai quý cô xinh đẹp có thể ghé vào,
vì họ chẳng hề dính dáng đến vụ việc này. Tôi báo có vài việc nữa tôi muốn
hỏi, nhưng có lẽ đợi đến ngày mai thì tốt hơn, khi anh ta đã tỉnh rượu.
Fredrik cười lớn, vui vẻ tán thành: “Cứ thế nhé.”

Sau khi cắt cử một cảnh sát tới nhà anh ta, tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng có gì khó hiểu là Fredrik Schelderup rất căng thẳng sau hai vụ cha
và em trai bị sát hại. Nhưng hình như tôi bắt gặp một Fredrik Schelderup
ích kỷ hơn và ít vui vẻ hơn qua điện thoại. Lúc này tất cả chín khách mời
còn lại trong bữa tối cuối cùng của Magdalon Schelderup đã được thông
báo về việc mất vòng đeo chìa khóa. Tất cả đều một mực nói không hề biết
nó ở đâu. Dường như không chắc có người nào biết được. Nhưng rốt cuộc,
khi tôi đi ngủ vào khoảng nửa đêm thứ Tư, 14 tháng Năm 1969, tôi vẫn
chưa biết thêm ai trong chín người đó có chùm chìa khóa và định dùng làm
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.