NGƯỜI VỆ TINH - Trang 243

chừng người kia trong tình trạng hằn thù căng thẳng và sợ hãi trong chốc
lát. Tôi không dám rời mắt khỏi bà ta dù chỉ một giây.

Bất chợt, bà ta đâm thẳng vào ngực tôi, nhanh như chớp. Tôi vội né sang

một bên, đồng thời lùi lại. Bà ta không tấn công tiếp, thay vào đó lùi lại vài
bước. Bàn tay trái bà ta dò dẫm đằng sau tìm cánh cửa. Bất chấp mạch đập
dồn đến mức nguy hiểm, tôi tiến vài bước tới chỗ bà ta. Tôi tới gần đến
mức trông thấy bàn tay bà ta đang run, nhưng không đủ gần để nhận ra là
ai, và cũng không đủ gần để tóm lấy bà ta.

Lúc đó, bà ta đâm một cú khác bất ngờ, lần này thẳng vào mặt và cổ

họng tôi. Trong khoảnh khắc, tôi khiếp sợ thấy con dao vút qua không khí
tới mắt tôi, sau đó tôi cảm thấy nó lướt qua má tôi, lạnh lùng và dữ dội.

Một giây sau, bà ta mất thăng bằng. Đây chính là thứ tôi cần để đá vào

chân phải bà ta từ phía dưới. Bà ta ngã, nhưng vẫn đủ tỉnh táo giữ chặt con
dao. Một cuộc vật lộn nữa, bà ta với con dao trong tay và đầu gối trên sàn,
còn tôi ở bên trên, hai bàn tay nắm chặt cánh tay bà ta. Một lần nữa bà ta
quằn quại và xoay người bằng sức mạnh của một con vật tuyệt vọng.

Chúng tôi tiếp tục vật lộn trên sàn. Tôi cố giữ chặt cánh tay phải của bà

ta, nhưng những ngón tay của bà ta nắm chặt cán dao. Người phụ nữ nhỏ
nhắn trên sàn khỏe hơn và thể lực ổn định hơn tôi nghĩ lúc thoạt nhìn thấy.
Trong bóng tối và sức nóng của cuộc chống trả, dường như tôi giữ chặt cổ
tay phải của bà ta vĩnh viễn, rốt cuộc bà ta buông rơi con dao với một tiếng
rên khe khẽ.

Mặc dù không vũ khí, cuộc chống chọi giận dữ của đối thủ để thoát thân

không hề dừng lại. Bà ta quất, cắn, cào và đá lung tung, hung dữ với sức
mạnh mãnh liệt, hoảng hốt. Móng tay sắc nhọn của bà ta cào xước phía
dưới cánh tay trần của tôi vài lần. Tôi cố xoay xở, cảm thấy dường như dài
vô tận trước khi rút được cái còng và bập quanh cổ tay phải của bà ta. Bà ta
đúng là một con thú hoang, hung dữ đến mức vẫn tiếp tục đá và đánh, còn
tôi nhận một vết cào nữa, nóng bỏng chạy xuống cánh tay tôi, cho đến lúc
tôi còng nốt cổ tay trái của bà ta.

Sau tiếng thét đầu tiên, bà ta im lặng lạ lùng trong suốt cuộc vật lộn. Chỉ

khi chiếc còng đã bập trên cả hai cổ tay, bà ta mới phun ra “KHÔNG,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.