- Tuy vậy tôi có nghĩa vụ thông báo với cô rằng liên quan đến bất kỳ
phiên tòa nào trong tương lai cũng sẽ coi chứng cứ là vấn đề chính, nếu cô
không thể có câu trả lời đáng tin cậy với câu hỏi thích đáng của thanh tra
thám tử ngay bây giờ.
Đồng hồ trên tường tích tắc thêm mười lăm giây nữa. Maria Irene mấp
máy môi hai lần, dường như cô sắp nói, nhưng cả hai lần đều dừng lại,
không thốt ra âm thanh nào.
Lẽ ra tôi nên có dư thời gian để sẵn sàng cho một vụ bùng nổ. Tôi đã
khám phá ra từ trước rằng những người điềm tĩnh khác thường hay bùng nổ
dữ dội dưới sức ép quá lớn. Tôi biết Maria Irene có người mẹ tính khí dễ
nóng giận. Nhưng cô ta ngồi đó, rõ ràng vẫn êm ả và bình tĩnh, với bộ mặt
thanh thản đến mức tất cả chúng tôi đều mất cảnh giác khi trong cơn cuồng
nộ, cô gạt phăng sợi dây chuyền khỏi bàn và vồ lấy khẩu súng. Tôi chỉ lờ
mờ nhận ra cả hai viên luật sư đều chúi xuống gầm bàn, từ hai phía.
Maria Irene nhảy dựng lên và lùi lại ba bước nhẹ như tên, cái nhìn xoáy
vào tôi. Cặp mắt cô sáng lấp lánh, dữ dội đến nỗi trong giây lát tôi rất sợ
chúng sẽ nổ thành nhiều mảnh tung tóe khắp phòng.
Trong giây phút ngắn ngủi, một lần nữa tôi cảm thấy cơn thèm muốn
mạnh mẽ được tiếp xúc thân thể với Maria Irene y hệt như tôi đã trải qua
vài ngày trước, trong phòng cô. Nhưng sau bốn mươi tám giờ qua, mọi thứ
đã thay đổi. Cô không chỉ giết chết một phụ nữ trẻ khác, cô còn thản nhiên
nói dối tôi. Giờ đây, khi đối mặt với bản tính thực sự ích kỷ và nhẫn tâm
của cô, tôi chỉ muốn giật phắt khẩu súng khỏi tay cô và vặn ngoéo hai cánh
tay cô ra sau lưng.
Tôi nhẹ người trong giây lát khi bất chợt nhìn chằm chặp xuống nòng
khẩu súng đã nạp đạn. Mặc dù cảm giác bứt rứt theo bản năng, tôi cũng
cảm thấy rất hài lòng và đắc thắng. Rốt cuộc, cái mặt nạ sắt mềm dẻo của
Maria Irene đã vỡ tan tành. Cặp mắt cô bừng cháy và bàn tay mảnh dẻ của
cô run run nguy hiểm vì sức nặng của khẩu súng. Lúc cô phá vỡ sự im lặng,
giọng nói của cô cũng run rẩy đáng sợ.
- Tôi không ngờ anh thông minh đến thế! - Cô nói, giọng nhỏ nhẹ thú vị
tuy thất vọng.