NGƯỜI VÔ HÌNH - Trang 108

vã băng qua đường Great Russell, và đi dọc theo đường Montague trước khi
nhận ra tôi đang chạy về hướng nào.

Bỗng từ quảng trường Russell một đoàn diễu hành đông đảo tiến ra.

Tiếng trống tiếng nhạc inh ỏi. Trên hè dưới phố nườm nượp người cười kẻ
hát. Thật là không còn đường nào để thoát thân cả. Chen lên không nổi, lùi
về cũng chẳng xong. Tôi bèn nhảy vội lên những bậc đá trắng đối diện với
tòa nhà bảo tàng và đứng đó chờ cho đám đông đi qua. Thật may là con chó
cũng dừng lại trước ban nhạc ồn ào, nó ngập ngừng, rồi cúp đuôi chạy trở
lại quảng trường Bloomsbury.

Đoàn người cứ tiếp tục tiến lên không dứt trong tiếng nhạc ồn ào, còn

đối với tôi thì thời gian dài như vô tận. Vì mải bận tâm đợi đám đông đi
qua, tôi không hề chú ý đến hai thằng bé đừng lại cạnh tôi. Một đứa lên
tiếng:

- Này, nhìn kìa!

- Nhìn cái gì hả? - Đứa kia hỏi.

- Tại sao lại có những vết chân trần. Giống như vết chân người in trên

bùn vậy.

Tôi nhìn xuống và thấy hai đứa bé đã đứng lại và há hốc miệng kinh

ngạc nhìn những vết chân bùn của tôi để lại trên những bậc thềm mới lau
trắng tinh của tòa nhà. Những người đi qua chen lấn đẩy chúng đi, nhưng
đầu óc nhạy bén đáng nguyền rủa của chúng làm chúng không chịu bỏ qua.
Trong tiếng hát, tiếng trống inh ỏi của đoàn người chúng vẫn nói chuyện
với nhau.

- Dứt khoát là có một người đi chân đất đã bước lên bậc thềm này...

-... Và chưa quay xuống. Chân hắn lại bị chảy máu!

Đám người đông nhất đã đi qua.

- Nhìn kìa, Ted! - Thằng bé nhỏ tuổi hơn kêu thét lên với giọng thất

thanh vì quá kinh ngạc và chỉ thẳng vào chân tôi. Tôi nhìn xuống và thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.