NGƯỜI VÔ HÌNH - Trang 110

đau. Hai bên dưới hàm sát cổ tôi ê ẩm vì đụng phải ngón tay của người
đánh xe và da cổ bị trầy vì móng tay của ông ta. Hai bàn chân đau đớn vì
vết thương trên một chân làm tôi bước đi khó khăn hơn. Đúng lúc đó, tôi
trông thấy một người mù đang tiến đến gần, tôi vội khập khễnh bỏ đi vì sợ
cái trực giác bén nhạy của hắn. Một vài lần, người đi đường vô tình va phải
tôi và tôi đã làm cho họ ngạc nhiên vì những tiếng chửi rủa. Rồi có cái gì đó
lặng lẽ chạm vào mặt tôi và một tấm màn mỏng bông tuyết rơi xuống chậm
chạp. Tôi bị cảm lạnh, cố hết sức mà vẫn không kìm được những tiếng hắt
hơi thình lình. Nỗi sợ hãi nhất của tôi lúc này là một con chó đang hướng
mũi về phía tôi và đánh hơi một cách kỳ lạ.

Bỗng tôi thấy mọi người nháo nhác, la hét chạy dồn về hướng nhà trọ

của tôi. Thì ra đó là một đám cháy. Một đám khói đen cuồn cuộn bốc lên
trên những mái nhà và đường dây điện thoại. Nhà trọ của tôi đã bốc cháy.
Tất cả quần áo, máy móc và tài sản của tôi đều bị thiêu sạch, chỉ trừ có ba
cuốn vở ghi chép và tập ngân phiếu đang đợi tôi ở đường Great Portland...

Người vô hình ngừng lại với vẻ suy nghĩ. Còn bác sĩ Kemp thì bối rối

liếc nhìn ra ngoài cửa.

- Vậy à? Kể tiếp đi chứ. - Ông giục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.