NGƯỜI VÔ HÌNH - Trang 120

- Rốt cuộc thì tôi cũng nghĩ rằng anh không làm gì khác được. Anh

đang lâm vào thế bí. Nhưng còn...

- Tất nhiên là tôi đang lâm vào đường cùng. Gã lại làm tôi nổi điên

thêm vì luôn tìm cách truy lùng tôi, làm cơn giận của tôi lên đến cực điểm
với khẩu súng của gã. Đơn giản là tôi bị chọc giận. Ông không trách tôi
chứ?

- Tôi không bao giờ trách ai cả. - Kemp trả lời. - Đó không phải là thói

quen của tôi. Thế còn sau đó, anh làm gì?

- Tôi đang đói ngấu. Tôi xuống dưới nhà và tìm được một ổ bánh mì,

một ít phó mát. Tôi còn được uống một ít rượu nữa. Ăn uống xong, tôi trở
lên lầu. Gã vẫn còn nằm bất động. Đến căn phòng ngó ra đường chứa quần
áo cũ, tôi lục soát rất kỹ. Bên ngoài, ánh sáng ban ngày rực rỡ ngược hẳn
với bóng tối lờ mờ của ngôi nhà buồn tẻ...

Kế đến, tôi bắt đầu tìm kiếm một cách có hệ thống toàn bộ căn nhà và

thu thập được đủ các vật dụng cần thiết.

Tôi tìm được một cái túi nhỏ đựng đồ dùng trang điểm và định dùng

những thứ đó để hóa trang bộ mặt. Nhưng xét thấy quá rườm rà lỉnh kỉnh,
vả lại khi muốn trở thành vô hình lại phải tốn thời gian để tẩy xóa. Cuối
cùng, tôi dùng kính mát, tóc giả và mũi giả bằng giấy bồi để tạo nên một cái
mặt nạ, tuy có vẻ hơi kỳ dị, nhưng khá tiện dụng và có thể chấp nhận được.
Tôi không tìm thấy áo lót nhưng có thể mua sau này. Tôi không tìm được
vớ nhưng đôi ủng của gã khá rộng nên dùng tạm cũng được. Trong ngăn
bàn viết ở cửa tiệm, tôi tìm được ba đồng sovereign và khoảng ba mươi
shilling và trong phòng nhỏ bên trong tôi tìm được tám bảng Anh bằng
vàng. Được bao nhiêu đó tôi hy vọng sẽ hòa nhập được với thế giới bên
ngoài.

Tôi thử ngắm mình trong tấm gương ở phòng ngủ để xem còn điều gì sơ

sót nữa không, nhưng hình như vậy là tốt rồi. Lấy lại được lòng tin, tôi kéo
các màn che cửa lại và xem xét lại mọi việc cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.