NGƯỜI VÔ HÌNH - Trang 47

Không có tiếng trả lời. Thomas Marvel đứng sững sờ trên đôi chân trần,

chiếc áo khoác gần tuột ra khỏi vai.

“Peewit”. Xa xa có tiếng chim hót.

Thomas Marvel bực mình nói:

- Peewit cái gì! Không phải là lúc đùa giỡn đâu nhé!

Khắp bốn phía là núi đồi hoang vắng. Con đường trải dài và vắng ngắt.

Tiếng chim hót “Peewit” vang lên làm bầu trời trong xanh càng thêm trống
trải.

- Ước chi có được một chút rượu! Rượu sẽ giúp mình tỉnh táo lại. -

Thomas Marvel hất lại cái áo khoác lên vai, nói khẽ.

- Không cần uống rượu. Hãy bình tĩnh lại. - Giọng nói lại cất lên.

Nghe giọng nói, mặt Thomas Marvel trắng bệch ra.

- Ước gì ta có một ít rượu. - Môi lão ta mấp máy lập lại. Lão tự nhìn

mình và từ từ xoay lại phía sau.

- Tôi thề rằng tôi có nghe thấy một giọng nói. - Lão thì thầm.

- Đúng là ngươi đã nghe thấy.

- Lại nữa! - Marvel nhắm mắt lại, lấy tay vỗ lên trán. Rồi đột nhiên lão

nắm lấy cổ áo mình và lắc dữ dội.

- Đừng có ngu ngốc như vậy! - Giọng nói thốt lên.

- Mình điên mất rồi. Thật là không tốt. Ai bảo mình cứ đay nghiến họ vì

những đôi giày chết tiệt này. Mình mất trí rồi. Hay là mất hồn rồi cũng nên.

- Chẳng mất trí mất hồn gì cả. Nghe đây! - Giọng nói the thé run run vì

cố nén.

- Hả? - Thomas Marvel kêu lên, cảm thấy lạ lùng như có một ngón tay

đang ấn vào ngực mình.

- Ngươi nghĩ là ngươi tưởng tượng sao? Chỉ tưởng tượng thôi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.