NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 92

– Thế thì chuyện gì? … – Và vì Iuri rúm người lại, bĩu môi và nghi ngờ lắc
đầu, nên Ten phát cáu. – Sao cậu lại yên lặng thế? Nói thẳng đi xem nào?
Cậu không tin chúng tớ phải không?

– Đâu có phải vấn đề không tin … Nhưng chính tớ nghe thấy có người phát
lệnh báo động, có người báo trước cơ mà … Và theo tớ thì đây là giọng
người lớn.

– Thế chúng tớ đã chẳng bảo cậu đấy là người máy là gì? Những người
máy chuyên theo dõi con tàu. Chúng tớ có bảo vậy không nào?

Lúc này, Iuri không nhớ là em có nghe nói đến người máy hay không nữa,
nhưng trong thâm tâm, em đồng ý rằng, với tình hình công việc như vậy và
với kỹ thuật như vậy thì đúng là phải có những người máy rồi. Nếu không,
nghĩ ra kỹ thuật vũ trụ làm cái quái gì?

Nhưng còn một câu hỏi oái oăm nữa. Nó oái oăm và có vẻ châm chọc đến
nỗi Iuri không dám nêu ngay ra. Nhưng khi đã quyết nêu lên rồi thì em mãi
không biết nên bắt đầu thế nào.

Trong lúc Ten hăng lên và kể về đủ các loại người máy có trên con tàu –
nào người máy tính toán, nào người máy theo dõi, nào người máy dạy học,
nào người máy thông tin, nào người máy đánh giá, nào người máy giả định,
nào người máy trinh sát và rất nhiều, rất nhiều nữa, Iuri rốt cuộc đã tìm ra
cách đặt câu hỏi quan trọng nhất.

– Ten này, các cậu đi như thế này được bao nhiêu … năm rồi?

– Chúng tớ ấy à? Đến nay là năm thứ sáu rồi.

Đến đây, Iuri không nhịn được và em cười vang tiếng cười thật thoải mái
và tinh quái. Câu hỏi có vẻ châm chọc ấy thế mà đúng.

Ten ngạc nhiên và hơi phật ý: – Cậu cười cái gì?

Iuri càng cười to. Em ngạc nhiên và thậm chí vỗ cả đầu gối nữa, mặc dù
làm như vậy đâu phải chuyện dễ – lực hút, hay nói theo kiểu khoa học là
trọng lực, ép sát em vào chiếc giường mềm mại kiểu ghế bành và làm
người em nếu không nặng như chì thì ít ra cũng phải nặng như gang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.