NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 93

Ten ngơ ngác nhìn Iuri, rồi cậu ta cũng mỉm cười và cũng phá lên cười: – À,
có lẽ cậu đúng đấy, –
Ten nói, và Iuri ngay lập tức hết cả buồn cười.

– Sao tớ lại đúng?

– Vì đứng ngoài mà nhìn thì trường hợp chúng tớ kể cũng ngộ thật.

Iuri hỏi và đã nghiêm chỉnh: – Trường hợp gì?

– Tức là, chúng tớ mới mười hai tuổi, vậy mà đã du hành vũ trụ được sáu
năm rồi.

Iuri cảnh giác: – Nhưng tại sao điều đó lại ngộ?

– Đối với chúng tớ thì chẳng có gì là ngộ cả. Đấy là chuyện bình thường ở
Trái đất Hồng chúng tớ. Nhưng đối với người trên các hành tinh khác thì
điều đó có vẻ ngộ thật.

Ten giải thích bằng một giọng khiến Iuri phải đỏ bừng mặt lên và em lầu
bầu: – Cậu đừng có lên mặt ta đây như thế, tốt hơn hết là cậu kể đi.

– Kể gì cho cậu mới được chứ?

– Kể xem tại sao các cậu thấy đó là chuyện bình thường, còn người ở hành
tinh khác lại không thấy là chuyện bình thường.

– Iuri ạ, trên Trái đất Hồng chúng tớ, các nhà du hành vũ trụ bắt đầu
những chuyến bay xa đầu tiên không phải vào lúc hai mươi hay ba mươi
tuổi như ở Trái đất Xanh các cậu, mà là vào lúc bảy hay tám tuổi.

Điều đó chẳng có gì bất ngờ lắm, vì Ten nhất định phải nói như thế, nhưng
cái làm Iuri sửng sốt là cái giọng sao mà đượm vẻ khinh thị và đầy vẻ
thương hại của cậu ta. Cần phải bảo vệ uy tín của tất cả Trái đất và của cả
những nền văn minh khác nữa, những nền văn minh mà những người da
xanh đã biết trong khi những người trên Trái đất chỉ phỏng đoán là có mà
thôi.

– Nhưng tại sao các cậu lại có đặc quyền ấy?

– Anh bạn ơi, đấy không phải là đặc quyền mà là một sự cần thiết hết sức
bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.