Langdon gật đầu. “Đó có thể là lý do người đó chọn cách nhắc lại lời đề
nghị cho cô chứ không phải trực tiếp nói với cô. Cô có nghĩ ra ai có thể là kẻ
liên can không?” Nghĩ đến câu chuyện của Edmond với Valdespino,
Langdon có khuynh hướng nhắm tới chính vị Giám mục.
“Có thể là bất kỳ ai,” Ambra nói. “Ngay lúc này là thời điểm rất tế nhị ở
hoàng cung. Với việc Julián giành lấy sân khấu trung tâm, rất nhiều cố vấn
già cả đang tranh nhau tìm ân huệ và lấy lòng Julián. Đất nước này đang
thay đổi và tôi nghĩ rất nhiều cận vệ già ra sức duy trì quyền thế.”
“Chà, cho dù là ai liên can,” Langdon nói, “chúng ta hãy hy vọng bọn họ
không nghĩ ra việc chúng ta đang cố xác định mật khẩu của Edmond và công
bố phát hiện của cậu ấy.”
Trong lúc nói những lời này, Langdon cảm thấy thử thách của họ thật vô
cùng đơn giản.
Ông cũng cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ của nó.
Edmond bị sát hại để ngăn thông tin này được công bố.
Nhất thời, Langdon băn khoăn liệu lựa chọn an toàn nhất của mình có
phải là chỉ việc từ sân bay bay thẳng về nhà và để cho ai đó khác xử lý toàn
bộ chuyện này không.
An toàn, phải, ông nghĩ thầm, nhưng một lựa chọn… không.
Langdon cảm thấy có nghĩa vụ rất lớn với người học trò cũ của mình,
cùng với sự tổn thương về mặt đạo đức khi một đột phá khoa học lại có thể
bị kiểm duyệt một cách tàn bạo như vậy. Ông cũng cảm thấy có sự tò mò rất
mạnh về tri thức muốn biết chính xác xem Edmond đã phát hiện được gì.
Và cuối cùng, Langdon biết, còn Ambra Vidal nữa.
Người phụ nữ ấy rõ ràng đang rơi vào khủng hoảng và khi nàng nhìn
thẳng vào mắt ông và cầu xin giúp đỡ, Langdon cảm nhận được ở nàng sự
tin tưởng cá nhân và sự tự lực rất sâu sắc… nhưng ông cũng thấy những
đám mây nặng nề của nỗi sợ hãi và day dứt. Còn những bí mật ở đó, ông
cảm thấy vậy, tối tăm và bị giam hãm. Cô ấy đang cố tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ambra đột ngột ngước mắt, như thể cảm nhận được những suy nghĩ của
Langdon.